HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN
Lục Thời Dã luôn miệng mắng tôi ngốc.
Năm mười tuổi, tôi vì hái hoa cho cậu ấy mà bị ong đốt vào mắt, cậu ấy cười mắng tôi có phải là ngốc không.
Năm mười bảy tuổi, để tặng cậu ấy một bất ngờ sinh nhật, tôi đã ngồi tàu hỏa hai mươi tiếng đồng hồ tìm đến chỗ cậu ấy.
Cậu ấy mặt lạnh lùng mắng tôi: “Đồ ngốc, sau này cậu có thể đừng đến làm phiền tôi nữa không?!”
Năm hai mươi tuổi, để cùng cậu ấy đón giao thừa, tôi lén lút xuất hiện dưới ký túc xá của cậu ấy.
Tôi vô tình làm gián đoạn buổi hẹn hò của cậu ấy và người yêu.
Cậu ấy phạt tôi ngủ ngoài đường một đêm: “Thẩm Kỳ An, ngoài gây rối cho tôi ra thì cậu còn làm được gì nữa?”
Khi hỏa hoạn xảy ra, tôi đã dốc sức cứu cậu ấy ra ngoài.
Bản thân tôi lại kiệt sức ngã xuống trong biển lửa.
Nhìn bóng lưng cậu ấy khuất dần.
Tôi nhắm mắt lại.
Lục Thời Dã, sau này sẽ không còn ai đến làm phiền cậu nữa.
