HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 1

Lúc hỏa hoạn xảy ra, tôi vẫn còn đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Đến khi tôi kịp phản ứng, ngọn lửa đã lan rộng ra.

Đây là căn nhà Lục Thời Dã thuê cho tôi, nhà bếp hàng xóm bị cháy lan sang đây.

Tôi vội vàng chạy vào phòng tìm Lục Thời Dã.

“A Dã, cháy rồi, cậu mau tỉnh dậy đi!”

Tối nay cậu ấy đi liên hoan với bạn cùng lớp.

Uống không ít rượu, lúc này đang say bí tỉ, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Tôi đành phải dùng ga trải giường buộc cậu ấy và tôi lại với nhau, dốc sức kéo cậu ấy ra ngoài.

Lục Thời Dã cao một mét tám mươi sáu, vóc dáng cũng khá to.

Tôi chỉ cao một mét bảy mươi bảy, đối mặt với Lục Thời Dã nặng trịch như vậy, tôi gần như không dùng hết sức được.

Đầu óc còn bị khói đặc trong phòng hun choáng váng.

Nhưng giây phút đó, tôi không biết sức mạnh từ đâu ra, đã cố sức kéo Lục Thời Dã ra khỏi nhà, đi từ tầng bốn xuống tầng một.

Sau khi đặt Lục Thời Dã xuống, tôi trực tiếp đổ gục trên mặt đất, thở hổn hển.

Tôi mệt đến kiệt sức, chẳng còn để ý đến hình tượng của bản thân nữa.

Trước đây Lục Thời Dã luôn chê bai tôi, dặn tôi ra ngoài đừng nói linh tinh, phải giữ im lặng, không được làm cậu ấy mất mặt theo.

Tôi lén nhìn cậu ấy một cái.

Phù, may mà Lục Thời Dã vẫn chưa tỉnh lại.

Quần áo của cậu ấy bị tôi kéo lê làm bẩn, khuôn mặt đẹp trai cũng dính đầy tro bụi.

Không biết lúc tỉnh dậy cậu ấy có trách tôi quá thô lỗ không?

Nhưng dù sao, tôi đã cứu được cậu ấy.

Lần này, cuối cùng tôi cũng không làm vướng chân cậu ấy nữa.

Điều này cũng chứng tỏ tôi có ích, đúng không?

Lục Thời Dã, tôi không ngốc, đúng không?

“Anh chàng đẹp trai này sao cứ như người c.h.ế.t vậy, động tĩnh lớn thế này mà không làm ồn tỉnh được?”

“Cũng nhờ cậu nhóc kia cứu anh ta ra đấy.”

Một người dì hàng xóm trong khu dân cư tò mò nói bên cạnh.

Tôi vội vàng giải thích: “Không phải đâu ạ.”

“A Dã là vì tâm trạng không tốt, nên mới uống nhiều rượu như vậy.”

Cậu ấy cũng vì tôi mà tâm trạng không tốt.

Nói ra thì phải trách tôi.

Nếu không phải tôi cứ khăng khăng tìm đến cậu ấy, thì sẽ không làm phiền buổi hẹn hò của cậu ấy và người yêu, càng không hại hai người họ cãi nhau...

Lúc này, tôi chợt nhớ ra, vừa rồi chạy quá vội.

Di vật mẹ tôi để lại và hũ tro cốt của bà, vẫn còn trong phòng.

Và cả cái móc khóa chim cánh cụt nhỏ Lục Thời Dã tặng tôi nữa, thứ cậu ấy tự tay làm cho tôi năm tám tuổi.

Lúc đó, cậu ấy vẫn là Thời Dã ca ca của tôi.

Cậu ấy vẫn chưa gọi tôi là đồ ngốc.

Xung quanh có rất nhiều người, sau khi giao Lục Thời Dã cho họ, tôi quay người lại xông vào tòa nhà.

Có người muốn chặn tôi lại, nhưng đã chậm một bước.

Tôi đã lao vào trong.

Tôi không thể bỏ mẹ tôi ở lại một mình.

Cũng không thể bỏ quên Lục Thời Dã đã từng yêu tôi như thế.

 

 

back top