Lục Thời Dã đưa tôi cùng đến thành phố cậu ấy đang học.
Tôi rất vui, như vậy có thể gặp cậu ấy mỗi ngày rồi.
Nhưng không phải.
Lục Thời Dã sắp xếp chỗ ở cho tôi xong liền rời đi, thậm chí từ đó về sau càng lúc càng lạnh nhạt với tôi.
Tôi cố gắng học cách ngoan ngoãn, kiềm chế không làm phiền cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không cần tôi nữa.
Lúc đó, tôi không hiểu tình yêu là gì.
Cũng không biết đồng tính luyến ái là gì.
Chỉ biết tôi thích Lục Thời Dã, tôi muốn ở bên cậu ấy, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy.
Thế giới của tôi chỉ còn lại một mình Lục Thời Dã.
Nhưng Lục Thời Dã thông minh hơn tôi.
Cậu ấy chắc chắn biết.
Vì vậy cậu ấy không muốn ở bên tôi, cậu ấy không thích tôi, cậu ấy hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra.
Cậu ấy chê tôi là một gánh nặng phiền phức.
Sau khi xem lại cuộc đời này, tôi không kìm được ngã xuống đất khóc lớn.
Cuộc đời của tôi, sao lại thê thảm đến vậy?
Người duy nhất yêu tôi c.h.ế.t vì tôi, người tôi yêu thì lại không hề yêu tôi.
Đồ ngốc không hiểu tình yêu, đồ ngốc cũng không có ai yêu.
Tôi không nên khao khát tình yêu.
Tất cả những điều này, hóa ra phải đến khi tôi c.h.ế.t đi mới nhìn rõ.
Cảnh tượng tiếp tục chuyển đổi, tôi nhìn thấy một vài hình ảnh mới.
Chỉ có một mình Lục Thời Dã.
Cậu ấy thổ huyết ngất xỉu trên sân thể dục, rất lâu sau mới được người khác phát hiện.
Được đưa đến bệnh viện, bác sĩ mặc áo blouse trắng mặt nặng trĩu, đưa bản báo cáo xét nghiệm cho chú Lục và dì Hứa.
Hai người nhìn thấy, thân mình mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Lục Thời Dã mới mười tám tuổi, cậu ấy đã mắc bệnh ung thư, lại còn là giai đoạn cuối.
Cậu ấy có thể sống được bao lâu, tất cả đều nhờ vào số mệnh.
Tôi sững sờ, Lục Thời Dã lại bị bệnh sao?
Nhưng không một ai nói cho tôi biết.
