Thành tích của Lục Thời Dã rất tốt, thi đậu vào một trường đại học ở tỉnh ngoài.
Còn tôi thì phải tiếp tục thi lại.
Ngày cậu ấy đi, tôi chạy theo sau xe rất lâu.
Nhưng cậu ấy không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn tôi một cái.
Không có Lục Thời Dã, những ngày ở trường của tôi không hề dễ dàng.
Bạn học không để ý đến tôi, những kiến thức thầy cô giáo dạy tôi phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được.
Tôi đã thử gọi điện thoại cho Lục Thời Dã để cầu cứu, nhưng cậu ấy luôn rất bận rất bận.
“Lục Thời Dã, tôi nhớ cậu lắm.”
“Thời Dã ca, hôm nay tôi được cô giáo khen ngợi đấy, cô khen tôi tiến bộ rất nhiều.”
“Bao giờ cậu về vậy?”
“Hoa hồng trước cổng làng đã nở hai lần rồi, cậu vẫn chưa về...”
Giọng nói mệt mỏi của Lục Thời Dã truyền đến từ điện thoại: “Xin lỗi An An, tôi có việc riêng phải lo. Tạm thời không về đâu.”
Tôi rất buồn, sợ Lục Thời Dã lại giống như trước đây không muốn để ý đến tôi nữa.
“Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Phải, An An yên tâm, đợi tôi bận xong đợt này tôi sẽ về.”
Lục Thời Dã đã lừa tôi.
Cả năm đó cậu ấy không hề về.
Lúc mẹ tôi qua đời, tôi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Lục Thời Dã, cậu ấy đều không nghe máy.
Tôi không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy, mình hình như không còn nhà nữa.
Tất cả mọi người đều không cần tôi nữa.
Cha mẹ ruột vứt bỏ tôi, mẹ cũng không còn, Lục Thời Dã cũng chê tôi là một thằng ngốc.
Có lẽ tôi vốn dĩ không nên đến thế gian này.
Hai tuần sau, Lục Thời Dã mới vội vã trở về.
Cậu ấy kéo tôi vào lòng.
“Xin lỗi, An An, tôi đến muộn rồi.”
“Mẹ chỉ là biến thành ngôi sao trên trời, thay đổi một cách khác mãi mãi ở bên cậu thôi.”
Mắt tôi đã sưng vù vì khóc.
Tôi đã chờ Lục Thời Dã rất lâu.
Khó khăn lắm mới đợi được cậu ấy, nhưng mẹ thì không bao giờ trở lại được nữa.
