Khoảng thời gian này, là lúc Lục Thời Dã vừa mới vào đại học.
Sau đó, cậu ấy và dì Lục đã chạy đến rất nhiều thành phố để chữa bệnh, nhưng đều không có kết quả.
Chú và dì chỉ sau một đêm đã mọc thêm rất nhiều tóc bạc.
Lục Thời Dã là con trai duy nhất của gia đình họ, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối, bây giờ lại phải chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lục Thời Dã cười an ủi hai người: “Bố mẹ, con không sao đâu, biết đâu kỳ tích lại xảy ra thì sao.”
“Bác sĩ cũng nói mà, chỉ cần giữ tinh thần tốt, sống thêm vài năm nữa không thành vấn đề.”
Nửa đêm, cậu ấy lại lén lút trốn trong chăn, khóc suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại.
Tôi bay lơ lửng trên không, không nghe rõ giọng nói bên kia điện thoại.
Biểu cảm của Lục Thời Dã vô cùng dịu dàng, trong mắt còn lấp lánh nước mắt.
“An An, xin lỗi cậu nhé, gần đây tôi có rất nhiều việc phải làm, tạm thời chưa về đâu, cậu phải ngoan ngoãn học tập.”
Hóa ra khoảng thời gian đó cậu ấy bị bệnh, nhưng tôi lại không hề hay biết.
Lại còn vô lý gây rối, cứ mãi muốn đến trường tìm cậu ấy.
Sau đó, tôi không báo trước lén chạy đến trường cậu ấy muốn tạo bất ngờ.
Lục Thời Dã đành phải xuống giường bệnh, vội vàng thay quần áo bệnh nhân, bắt taxi chạy về trường.
Còn nhờ một cô gái quen biết giả làm bạn gái của mình.
“Thẩm Kỳ An, cậu có thể đừng đến làm phiền tôi nữa không?”
Sau khi tôi buồn bã rời đi, Lục Thời Dã lập tức phun ra một ngụm máu.
Cô gái vô cùng khó hiểu: “Lục Thời Dã, cậu và cậu ấy có quan hệ gì? Rõ ràng khó chịu không nỡ để cậu ấy đi, tại sao cậu lại phải làm như vậy?”
Lục Thời Dã nhìn bóng lưng tôi rời đi, trong mắt là nỗi buồn không thể hóa giải.
“Vì tôi không muốn cậu ấy đau khổ, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Nếu một ngày tôi không còn nữa, cậu ấy phải làm sao?”
“Cậu ấy rất dựa dẫm vào tôi, từ nhỏ đến lớn làm gì cũng nghĩ đến tôi, đồ ăn mình cũng không nỡ ăn, lần nào cũng để dành cho tôi, ngốc nghếch, khiến người ta không kìm được mà mềm lòng.”
“Nếu để cậu ấy nhìn thấy tôi thế này, chắc chắn lại khóc nhè.”
“Yêu là phải học cách buông tay, dù tôi cũng rất không nỡ, nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể tự do và vui vẻ hơn.”
Sau khi tôi đi, Lục Thời Dã kéo lê cơ thể bệnh tật quay lại bệnh viện.
Hóa ra mỗi khoảnh khắc tôi hiểu lầm, Lục Thời Dã đều là bất đắc dĩ.
Mỗi ngày cậu ấy phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, lại còn phải dành thời gian suy nghĩ cho tôi.
Hóa ra tôi luôn là gánh nặng của cậu ấy.
Lục Thời Dã, cậu có đau không?
Nhiều m.á.u như vậy, chắc chắn rất đau.
Xin lỗi cậu, tất cả đều tại tôi.
