“An An!”
Đang ăn cơm với mẹ, cửa đột nhiên có người xông vào.
Cậu ấy ôm chầm lấy tôi.
“Xin lỗi An An, tôi đến muộn rồi.”
“Lục Thời Dã?”
Tôi ngẩng đầu lên, là Lục Thời Dã thời thiếu niên.
Gương mặt non nớt ngây thơ, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại rất phức tạp.
Bao gồm nỗi nhớ nhung sâu đậm, sự hối hận và niềm vui bất ngờ.
“An An, là tôi.”
“Lần này, dù thế nào tôi cũng sẽ không buông tay nữa.”
Tôi hiểu, Lục Thời Dã cũng đã đến thế giới này rồi.
Tôi không kìm được ôm cậu ấy khóc.
“Lục Thời Dã, tôi nhớ cậu lắm.”
Thế giới này thật tốt.
Có tôi khỏe mạnh bình thường, có mẹ, và có cả Lục Thời Dã.
Sau này tôi mới biết, mẹ cũng đã trùng sinh.
Lúc bà đến thế giới này, đúng lúc tôi ba tuổi bị sốt, bà lập tức đưa tôi đến bệnh viện.
Được chữa trị kịp thời, tôi không còn biến thành thằng ngốc nữa.
Ngược lại trở nên thông minh lanh lợi, đầu óc quay rất nhanh.
Bà vừa lau nước mắt vừa nói: “An An của chúng ta chịu khổ rồi, đều là lỗi của mẹ.”
“Mẹ, đừng nói vậy, con biết ơn mẹ còn không kịp, là mẹ nhặt con về, cho con cuộc sống thứ hai.”
“Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời, con yêu mẹ.”
Nếu không có mẹ, sẽ không có tôi.
Hồi đó bà mất sớm, tôi còn chưa có cơ hội báo đáp bà.
Lần này, tôi nhất định sẽ trân trọng thật tốt, cố gắng kiếm tiền để bà có một cuộc sống sung sướng.
Thành tích của tôi cũng không tệ, thi đậu vào cùng một trường đại học với Lục Thời Dã.
Cuối cùng tôi cũng có thể đường hoàng xuất hiện bên cạnh cậu ấy như một người bình thường.
Không còn ai chỉ trỏ chúng tôi nữa.
Không có những ánh mắt khác thường đó.
Thật tốt.
Bệnh của Lục Thời Dã cũng vì được phát hiện sớm, đã được chữa khỏi một cách thuận lợi.
Ước nguyện lớn nhất của tôi trước đây, là có thể mãi mãi ở bên Lục Thời Dã.
Bây giờ, chúng tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc, còn nuôi một chú thỏ đáng yêu.
Cùng nhau tiến bước, cùng nhau bạc đầu.
Có mẹ ở bên.
Ước nguyện đã thành.
Yeah!
