HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 2

Chạy đến tầng bốn, tôi xông thẳng vào phòng ngủ.

Vật lộn tìm được cái hộp đó, tôi ôm chặt hũ tro cốt của mẹ vào lòng.

May quá, suýt chút nữa tôi đã bỏ quên mẹ ở đây.

Tôi lại nhét luôn những thứ Lục Thời Dã tặng tôi vào túi.

Khi tôi quay người định đi ra ngoài, bất ngờ bị khung cửa đổ xuống chặn mất lối đi.

Bên ngoài đã cháy thành một mảng, lửa ngập trời nhấp nháy trước mắt...

Có vẻ tôi không ra ngoài được rồi.

Lòng tôi đột nhiên hoảng loạn, sẽ có ai đến cứu tôi không?

Tôi hít vào quá nhiều khói đặc, cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, hình ảnh trước mắt trở nên mờ nhạt.

Sức lực và hy vọng dần dần cạn kiệt trong lúc chờ đợi.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói của Lục Thời Dã.

“Bên trong còn có người! Mau vào cứu cậu ấy trước.”

“An An, An An cậu ấy vẫn còn ở bên trong, cậu ấy chưa ra!”

Lục Thời Dã đã tỉnh rồi sao?

Tốt quá.

Cậu ấy không sao.

Tôi cuộn mình trong góc tường, mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Nghe tiếng lửa kêu lách tách xung quanh, nuốt chửng mọi thứ.

Tôi không nhịn được nhắm mắt lại.

Lục Thời Dã, cậu vẫn luôn mắng tôi ngốc, lần này chắc cũng sẽ bị cậu mắng.

Nhưng không sao, tôi cam lòng bị cậu mắng.

Cậu có thể sống sót, tôi rất vui.

Sau này, sẽ không còn ai đến làm phiền cậu nữa.

Nhận ra điều này, tâm trạng tôi bỗng trở nên tốt hơn, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Hũ tro cốt trong lòng trở nên ấm áp lạ thường.

Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây, con lại có thể nhìn thấy mẹ rồi, đúng không?

Vậy con có thể gặp lại Lục Thời Dã đã từng yêu con không?

Lục Thời Dã hiện tại trở nên quá xa lạ.

Tôi gần như không còn nhận ra cậu ấy nữa.

Một lúc lâu sau, tôi lại mở mắt ra.

Tôi thấy Lục Thời Dã đổ gục trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết chẳng màng hình tượng.

“A Dã, cậu sao vậy? Đừng khóc mà.”

Tôi ít khi thấy Lục Thời Dã khóc.

Cậu ấy thông minh hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, luôn có thể giải quyết nhiều vấn đề một cách tài tình.

Bây giờ sao cậu ấy lại khóc rồi?

Tôi muốn tiến lên an ủi cậu ấy.

Nhưng lại phát hiện hai tay tôi xuyên thẳng qua cơ thể cậu ấy.

Hả??

Tôi thử lại vài lần.

Đều thất bại.

Tôi không thể chạm vào Lục Thời Dã được nữa, không thể ôm cậu ấy, không thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của cậu ấy nữa.

Giờ phút này, tôi mới phát hiện, mình lại đang ở dạng linh hồn.

Tôi c.h.ế.t rồi sao?

 

 

back top