HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 4

Sắc mặt Lục Thời Dã rất tái nhợt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã sụt đi rất nhiều cân.

Tôi sốt ruột hét lên trước mặt cậu ấy: “Lục Thời Dã, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Lục Thời Dã—”

“Ê—”

Mặc cho tôi gọi thế nào, cậu ấy cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy tôi.

Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy cậu ấy.

Lúc mẹ đi rồi, bà có phải cũng đã lo lắng bất lực nhìn tôi như thế này không?

Nhưng chỉ có thể nhìn, không làm được gì.

Cảm giác bất lực này khiến tôi rất khó chịu, cũng cảm thấy thương xót cho mẹ.

Lúc này, bạn gái của Lục Thời Dã thận trọng đi đến bên cạnh cậu ấy, an ủi.

“Lục Thời Dã, cậu ổn không?”

“Ít nhất hãy nghỉ ngơi một chút, cậu ấy ở bên kia, chắc chắn cũng không muốn thấy cậu như thế này.”

Tôi điên cuồng gật đầu.

Đúng rồi đúng rồi.

Lục Thời Dã, cậu mau đi nghỉ đi.

“Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

“Mấy ngày nay cậu đã vất vả diễn kịch cùng tôi rồi, sau này không cần nữa đâu.”

Cô gái xinh đẹp đó mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.

Lặng lẽ ở bên Lục Thời Dã một lúc, trước khi rời đi để lại một câu.

“Xin cậu nén bi thương, người c.h.ế.t không thể sống lại.”

Mắt Lục Thời Dã lập tức đỏ hoe.

Cậu ấy cố nén, không để nước mắt chảy ra, cười khổ một tiếng.

“Ừ, tôi biết.”

Tận mắt chứng kiến đám tang của chính mình, nhìn thấy bản thân bị chôn vào mảnh đất nhỏ bé đó.

Cảm giác này không hề dễ chịu.

Tôi ngơ ngẩn nhìn những người đến dự đám tang của tôi.

Bắt đầu thẫn thờ.

Thì ra người c.h.ế.t đi là như thế này.

Buồn quá.

Sao họ lại khóc thương đến vậy, nhưng lúc tôi còn sống, rõ ràng họ đều mắng tôi là đồ ngốc.

Trên bia mộ còn khắc mấy dòng chữ nhỏ: [Người tôi yêu Thẩm Kỳ An, hưởng dương hai mươi tuổi.]

Nhưng lúc tôi còn sống, hình như không có ai yêu tôi cả.

Trời bắt đầu đổ mưa phùn.

Thấy vậy, mọi người lục tục rời đi, chỉ còn Lục Thời Dã vẫn đứng yên tại chỗ.

Tôi lặng lẽ bay đến phía trên đầu cậu ấy, dùng cơ thể mình che mưa cho cậu ấy.

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hạt mưa không hề thương xót rơi xuống người cậu ấy, tóc và quần áo đều ướt sũng.

Tâm trạng tôi càng lúc càng tệ.

Lúc này, Lục Thời Dã đột nhiên nhìn về phía tôi.

“An An, là cậu sao?”

Tôi hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn đi.

Nhưng ở đây rất trống trải, tôi không có chỗ nào để trốn.

Ánh mắt chạm nhau với Lục Thời Dã, tôi đứng thẳng người, ngây ngô cười với cậu ấy.

“Là tôi!”

Lục Thời Dã nhìn chằm chằm vào hướng của tôi hai giây, ánh mắt lại nhanh chóng rời đi.

Cậu ấy ôm đầu đau khổ, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau.

“Quả nhiên lại là ảo giác.”

“An An, tôi nhớ cậu quá, là tôi sai rồi, đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho tôi đúng không?”

“Nếu có thể gặp lại cậu, tôi muốn ôm cậu biết bao.”

Tim tôi đau nhói, mắt cũng rất đau.

Muốn khóc nhưng không thể khóc được.

Tôi không thể nhìn Lục Thời Dã khóc, cậu ấy khóc tôi còn khó chịu hơn cả cậu ấy.

Tôi lập tức bay đến, ôm lấy Lục Thời Dã.

“A Dã, tôi cũng nhớ cậu lắm.”

Vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tôi dường như đã biến thành không khí.

Biến thành một người vô hình.

Sau đám tang, Lục Thời Dã thu dọn đồ đạc trở lại trường học, tiếp tục hoàn thành việc học của mình.

Tôi đi theo Lục Thời Dã hai năm, nhìn cậu ấy sống và học tập như một người bình thường, thỉnh thoảng đi ăn uống tụ tập với bạn bè.

Cứ như thể cái c.h.ế.t của tôi không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến cậu ấy.

Có người tò mò hỏi: “Lục Thời Dã, cậu nhóc thanh mai trúc mã của cậu đâu rồi, sao gần đây không thấy cậu ấy đến tìm cậu nữa?”

“Cậu ấy trông cũng dễ thương lắm haha, lần sau gặp nhớ gọi tôi nhé, tôi muốn mời cậu ấy ăn thịt cừu nướng xiên.”

Lục Thời Dã cười đáp: “Cậu ấy về quê rồi, sau này sẽ không đến nữa đâu.”

Người đó chỉ có thể tiếc nuối thở dài: “Vậy à.”

Tôi lại cảm thấy khá vui.

Lục Thời Dã, cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi cái rắc rối lớn là tôi rồi.

Bây giờ cậu có phải cũng sắp quên tôi rồi không?

Trước đây khi nhắc đến tôi với bạn cùng lớp, cậu luôn mặt lạnh lùng, vội vàng phủ nhận mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa.

Nhưng tại sao, mấy ngày đó cậu lại thể hiện sự đau buồn đến vậy?

Tôi không thể hiểu nổi.

 

 

back top