HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 13

Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy người mẹ đã mất từ lâu.

Bà cười gọi tôi: “An An, đến giờ dậy ăn cơm rồi, hôm nay có món sườn cậu thích ăn nhất đấy.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi không kìm được mũi cay cay.

Vội vàng bò dậy, chạy đến ôm chặt lấy bà.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”

Tôi ôm rất chặt.

Sợ đây là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi, mọi thứ sẽ tan biến.

Mẹ dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi: “An An ngốc, khóc gì chứ, mẹ không phải vẫn khỏe mạnh sao?”

Tôi véo vào lòng bàn tay.

Rất đau.

Đây chính là mẹ tôi, không phải mơ.

“Ôi mẹ ơi!”

Lần này, tôi đột nhiên phát hiện đầu óc mình có thêm rất nhiều thứ.

Hình như quay nhanh hơn rồi.

Nhiều chuyện, tôi chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.

Không giống như trước đây, cần mất rất nhiều thời gian mới có thể hiểu được.

Thế giới này và thế giới ban đầu của tôi không khác biệt là mấy.

Nhưng tôi hiện tại là người khỏe mạnh, không phải là một thằng ngốc.

Không còn ai ném bùn vào người tôi, không còn ai đuổi theo mắng tôi “đồ ngốc” nữa.

Thì ra làm một người bình thường, hạnh phúc đến vậy.

 

 

back top