HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 3

“An An, xin lỗi cậu, là lỗi của tôi, tôi không nên đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy.”

“Càng không nên đi uống rượu, nếu không phải vì tôi, cũng sẽ không xảy ra chuyện này, xin lỗi cậu, đều là tôi hại cậu...”

Lục Thời Dã bất lực ngồi bên cạnh một t.h.i t.h.ể bị cháy đen.

Khi lính cứu hỏa đến, cánh tay và đùi của tôi đều bị bỏng nặng, người đã hôn mê trong đám cháy, không cứu được nữa.

Hàng xóm lẩm bẩm: “Đứa bé đó ngốc quá, sao lại xông vào trong chứ? Rõ ràng đã chạy ra ngoài rồi.”

Người khác đáp lời: “Nghe nói hình như là quay lại tìm cái móc khóa hay quần áo gì đó...”

“Quần áo gì quan trọng thế, ngay cả mạng cũng không cần nữa.”

Nghe đến đây, Lục Thời Dã sững sờ.

Cậu ấy biết tôi quay lại tìm gì.

Không phải là quần áo không quan trọng.

Mà là di vật.

Hũ tro cốt của mẹ tôi, và cả cái móc khóa chim cánh cụt cậu ấy tặng tôi.

Tôi rất thích nó, bình thường đi đâu tôi cũng mang theo.

Nước mắt Lục Thời Dã càng tuôn rơi dữ dội.

“Đồ ngốc, mất rồi tôi có thể tặng cậu cái khác mà.”

“Rõ ràng cậu quan trọng hơn, dì cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu.”

Tôi không hiểu, tại sao bây giờ Lục Thời Dã lại đau khổ như vậy.

Rõ ràng cậu ấy rất ghét tôi.

Vì tôi luôn gây rắc rối cho cậu ấy, làm cậu ấy thấy mất mặt.

Khi ở cùng tôi, cậu ấy còn luôn đẩy tôi cho người khác.

Tôi cố gắng đi đến những nơi khác để xem, nhưng bị một bức tường trong suốt chặn lại.

Tôi chỉ có thể đi theo cách Lục Thời Dã không xa, có giới hạn phạm vi.

Tôi tận mắt nhìn thấy, Lục Thời Dã đã ngồi lặng lẽ bên t.h.i t.h.ể tôi suốt cả đêm.

Cậu ấy không nói gì, cũng không làm gì, chỉ im lặng nhìn “tôi” ngẩn người.

Tôi cũng ở bên cạnh cậu ấy ngồi suốt một đêm.

Trời sáng, Lục Thời Dã đột nhiên cười chế giễu, tự tát mình một cái.

“Tôi c.h.ế.t tiệt đúng là một tên đại ngốc.”

“Không có cậu, tất cả những gì tôi làm còn có ý nghĩa gì nữa?”

Lục Thời Dã bò dậy khỏi mặt đất, dịu dàng sờ lên mặt tôi: “An An, đợi tôi.”

“Tôi sẽ đến với cậu ngay.”

Tôi cảm thấy trạng thái của Lục Thời Dã rất bất thường.

Tôi đã theo sau cậu ấy hơn mười năm, chưa từng thấy cậu ấy ra nông nỗi này.

Râu ria lồm xồm, ánh mắt trống rỗng, như thể cả người đã mất hồn.

Nhưng tôi lại bất lực.

Muốn làm gì đó cho cậu ấy, dù chỉ là đơn giản đưa cho cậu ấy một cốc nước ấm, cũng không làm được.

Tôi thật vô dụng.

Lục Thời Dã bắt đầu lo liệu hậu sự cho tôi.

Cậu ấy dường như lại trở thành Lục Thời Dã vạn năng không gì không làm được.

Cậu ấy sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, còn đưa “tôi” về quê một chuyến.

Rồi chọn cho tôi một khu mộ có phong cảnh rất đẹp ở đó.

Và sau đó là đám tang.

Tôi bám sát phía sau Lục Thời Dã, nhìn cậu ấy bận rộn như một cái máy suốt mấy ngày, không hề chợp mắt.

 

 

back top