HĂN LUÔN MẮNG TÔI NGỐC, SAU KHI TÔI CỨU HẮN, HẮN LẠI BẮT ĐẦU HỐI HẬN

Chương 8

Tuy tôi ngốc, nhưng tôi rất nhạy cảm với những chuyện này.

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, vụng về ôm bó hoa đẹp nhất hái ven đường đi tìm Lục Thời Dã.

“Thời Dã ca ca, xin lỗi cậu, sau này đừng không để ý đến An An nữa được không? Cậu xem, hoa đẹp nhất, An An hái cho cậu rồi.”

Cậu ấy và bạn cùng lớp đang thảo luận bài tập, bạn học đó buồn cười nhìn tôi một cái.

“Còn tại sao nữa?”

“Ai muốn chơi với một thằng ngốc chứ?”

Tôi khóc nhìn Lục Thời Dã: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Cậu ấy bực bội ừ một tiếng.

Từ đó về sau, Lục Thời Dã bắt đầu tránh mặt tôi.

Nhận thấy sự xa lánh và chán ghét của cậu ấy, mỗi ngày tôi chỉ dám lẽo đẽo theo sau cậu ấy từ xa.

Tôi bị bạn học bắt nạt trên đường, cậu ấy cũng làm như không thấy; cặp sách bị bạn học ném vào hồ bơi, cậu ấy cũng không giúp tôi đánh họ.

Tôi dường như đã làm mất Lục Thời Dã.

Tôi đã khóc rất lâu rất lâu...

Cho đến khi Lục Thời Dã lên cấp ba, cậu ấy đột nhiên lại bằng lòng tiếp tục chơi với tôi.

“An An, xin lỗi cậu. Tôi phải xin lỗi cậu, trước đây là lỗi của tôi, tôi không nên đối xử với cậu như vậy.”

“Tôi quá bận tâm đến ánh mắt của các bạn học, tôi không muốn bị họ cô lập, sợ bị người khác chỉ trỏ, càng sợ phải chịu đựng những ánh mắt khác thường của họ.”

“Xin lỗi cậu, bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, tôi không nên như thế, thực ra cậu không hề ngốc, An An là người thông minh nhất trên đời, nên chúng ta làm bạn cả đời được không?”

Cậu ấy còn mang cho tôi món khoai lang nướng tôi thích ăn nhất.

Khoai lang được cậu ấy giấu trong áo khoác, vẫn còn ấm nóng, tôi liền lập tức đồng ý ngay.

“Không sao đâu, Thời Dã ca ca, tôi không trách cậu, tôi sẽ mãi mãi thích cậu.”

Đó là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất.

Lục Thời Dã sẽ dẫn tôi đi mua quần áo mới trong thành phố, còn đưa tôi đi xem phim, buổi tối cậu ấy lại chịu đợi tôi cùng về nhà.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi có thể hạnh phúc như thế mãi.

 

 

back top