XUYÊN SÁCH THÀNH ÁM VỆ, TA ĐƯỢC VƯƠNG GIA TÀN TẬT SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN
Buồn chán vô vị, tùy tiện mượn một quyển tiểu thuyết từ bạn học. Ngay lúc ta vì tình nghĩa huynh đệ trong truyện mà cảm động, ta lại xuyên không vào chính quyển tiểu thuyết này.
Nhìn những câu thoại quen thuộc, nhân vật quen thuộc, ta nghĩ: lần này chắc chắn ổn rồi.
Cho đến khi hai gã đàn ông trưởng thành bỗng nhiên bắt đầu cắn môi nhau, ta ngu ngốc sững sờ. Chẳng phải quyển tiểu thuyết này nói về tình huynh đệ sao?
Nhìn vị Vương gia Thẩm Hạc Cảnh đang ngồi trước mặt, chân cẳng bất tiện, ta suy nghĩ một lát rồi quyết định trốn đi.
Ngay trong đêm đó, ta nhìn thấy Thẩm Hạc Cảnh, người vốn chỉ ngồi xe lăn, lại đang phi thân trên nóc nhà.
“Ngươi chẳng phải nói muốn cùng ta mãi mãi bên nhau sao? Vì sao lại muốn bỏ trốn?” Thẩm Hạc Cảnh mắt đỏ hoe hỏi.
Xong rồi, hình như ta sắp bị bẻ cong rồi.
