Theo trong sách, chuyến dẹp loạn này vốn dĩ là do Thẩm Dĩ Thanh đi. Thẩm Dĩ Thanh đi xong thì bệnh nặng một trận, phải nhờ một cao nhân ẩn thế mới cứu sống lại được.
Lần này Thẩm Hạc Cảnh đi dẹp loạn, e rằng lành ít dữ nhiều.
Haiz, mặc kệ hắn, không liên quan gì đến ta.
Ta đấu tranh tư tưởng suốt một đêm, sáng hôm sau với quầng thâm mắt xuất hiện ở sân viện của Thẩm Hạc Cảnh.
Hắn nhìn thấy ta, mắt liền sáng rực lên, mang theo tâm trạng vui vẻ mà chính hắn cũng không nhận ra, hỏi ta: “Ngươi đến tiễn ta sao?”
“Không phải.”
Ta vừa dứt lời, ta đã thấy đôi mắt vốn sáng rực của hắn tối sầm lại.
“Ta đi cùng ngươi.” Ta khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ này.
“Cái gì? Không được! Trên đường dẹp loạn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, ngươi...”
Lời phía sau của Thẩm Hạc Cảnh chưa kịp nói xong đã bị ta ngắt lời.
“Lo lắng cho ta? Ngươi chi bằng lo lắng cho chính mình đi.” Ta khinh thường hừ một tiếng.
Cuối cùng Thẩm Hạc Cảnh vẫn dẫn ta lên đường.
Suốt chặng đường gió yên biển lặng, quá trình dẹp loạn thuận lợi đến mức khó tin.
Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho đến khi trên đường trở về, mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt xông ra.
Các huynh đệ cùng ta đi dẹp loạn thương vong một nửa. Mười mấy người này chiêu thức ai nấy đều quỷ quyệt, ám khí thì tầng tầng lớp lớp như không cần tiền.
Những huynh đệ còn lại liều c.h.ế.t xé toạc một đường m.á.u cho ta và Thẩm Hạc Cảnh. Đội ngũ lúc khởi hành hùng hậu là thế, giờ chỉ còn lại bảy người.
Khi chúng ta gần đến cửa thành, lại có thêm hai ba tên người bịt mặt xông ra.
“Phiền phức như chuột ấy.” Một người cùng đội phàn nàn.
Ám khí bay tới từ bốn phương tám hướng như thể không cần tiền.
Ta sơ suất không đỡ kịp, có ám khí lọt lưới lao thẳng về phía ta. Trong khoảnh khắc then chốt, Thẩm Hạc Cảnh kéo mạnh ta qua.
Thẩm Hạc Cảnh có chút lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Ta lắc đầu.
May mà lần này chỉ có hai ba người, bằng không hôm nay chúng ta sẽ bị quét sạch ở đây. Cũng may là hữu kinh vô hiểm.
Cho đến khi Thẩm Hạc Cảnh ngã xuống ngay trước cửa thành.
Đầu óc ta còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã vươn ra đỡ lấy hắn.
Tay vừa chạm vào lưng hắn, m.á.u tươi dính nhớp nháp liền in lên tay ta.
Hắn bị thương từ lúc nào?
Ta ôm Thẩm Hạc Cảnh với tốc độ nhanh nhất có thể xông thẳng về Vương phủ.
Thái y trong cung đến rồi lại đi, ai nấy đều lắc đầu nói không thể làm gì được.
Thẩm Hạc Cảnh cứ như vậy hôn mê liên tục. Thái y nói nhiều nhất là năm ngày, nếu ngày thứ năm hắn vẫn chưa tỉnh lại, dù có thần tiên đến cũng không cứu được.
Ta không dám chậm trễ một khắc nào, bắt đầu đi tìm vị thần y được nhắc đến trong sách.
Cuối cùng ta cũng tìm thấy thần y trong một hẻm núi nào đó.
Khi ta dẫn thần y trở về kinh thành, đã là ngày thứ ba.
Sau khi ta nhìn thấy thần y điều trị và kê thuốc, trái tim ta mới dần ổn định lại.
Cùng lúc đó, Thẩm Dĩ Thanh không biết từ lúc nào đã đặt một phong thư trong sân viện của ta.
Mở ra xem, ta suýt nữa thì cười phá lên. Ta tiện tay ném phong thư lên bàn.
Chờ khi ta vào phòng lấy đồ xong đi ra, ta thấy Thẩm Hạc Cảnh đang đứng trong sân, trong tay cầm chính phong thư vừa rồi.
Ta vội vàng đi tới: “Ngươi tỉnh rồi à? Vị thần y này quả là có tài. Ngươi còn khó chịu ở đâu cứ việc nói ra, để thần y chữa lành cho ngươi một thể.”
Thẩm Hạc Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào phong thư không nói.
“Ngươi cứ nhìn chằm chằm phong thư này làm gì? Phong thư này còn đẹp hơn cả ta sao?” Ta mặt dày nói.
Thẩm Hạc Cảnh nghe vậy, dời ánh mắt khỏi phong thư, quay sang nhìn ta.
Ta có chút không chịu nổi ánh mắt dính dính của hắn: “Ngươi vẫn nên nhìn phong thư đi...”
Thẩm Hạc Cảnh nằm mấy ngày không nói chuyện, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc: “Ngươi không vì ta mà đi tìm Thẩm Dĩ Thanh đấy chứ? Nếu vì ta mà phải cúi đầu đi tìm hắn, ta sẽ...”
“Ngươi sẽ như thế nào?”
“Ân hận cả đời.”
