XUYÊN SÁCH THÀNH ÁM VỆ, TA ĐƯỢC VƯƠNG GIA TÀN TẬT SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 4

Thẩm Dĩ Thanh bước nhanh đến trước mặt ta, một tay nắm lấy cánh tay ta nói: “Trường Minh, thực sự là ngươi sao?”

Bây giờ ta giả vờ mất trí nhớ còn kịp không?

Bị bắt quả tang tại trận, ta đành phải chắp tay hành lễ: “Gặp qua Thái tử điện hạ.”

Vị Thái tử này giả vờ cái gì chứ, chẳng phải chính hắn phái người truy sát ta sao? Sao bây giờ lại giả bộ như không biết gì.

Thẩm Dĩ Thanh không nói lời nào liền ôm chầm lấy ta: “Tốt quá Trường Minh, ta cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện gì rồi, ta sắp phát điên vì lo lắng.”

Ta đẩy mạnh hắn ra. Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại còn động tay động chân!

“Xem ra hôm nay ta đến không đúng lúc rồi.” Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau ta.

Thẩm Hạc Cảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng ta, cũng không biết hắn đã đứng nhìn bao lâu.

Nhưng trông hắn có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

“Không biết Hoàng huynh hôm nay đến, là sự sơ suất của ta.” Thẩm Dĩ Thanh nói.

“Không sao, ta tìm ngươi cũng không có chuyện gì lớn. Nếu ngươi có việc khác, ta xin phép đi trước.” Thẩm Hạc Cảnh đáp, ánh mắt còn hữu ý vô ý lướt qua mặt ta.

Cho đến khi hắn sắp bước ra khỏi cửa, mới quay đầu lại nói với ta: “Ngươi định ở lại đây sao?”

Giọng điệu hắn nhàn nhạt, nếu không nhìn thấy khuôn mặt đã tối sầm lại của hắn, e rằng người ta còn tưởng hắn đang có tâm trạng tốt.

“Thái tử điện hạ, tại hạ có việc cần làm, xin cáo lui trước.”

Ta hành lễ với Thẩm Dĩ Thanh rồi đi theo Thẩm Hạc Cảnh.

Hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Dĩ Thanh phía sau đang nghiến răng ken két.

Trên đường trở về Vương phủ, ta và Thẩm Hạc Cảnh ngồi trong xe ngựa đều không nói gì.

Ta vẫn còn đang tiêu hóa những ký ức đột nhiên nhớ lại vừa rồi.

Nếu có thể, ta vẫn hy vọng cả đời mình không bao giờ nhớ lại chúng.

Bây giờ nghĩ lại nguyên nhân Thẩm Dĩ Thanh vẫn ngày đêm thương nhớ sau khi Tạ Trường Minh chết, chẳng lẽ là...

Nghĩ đến đây ta cảm thấy khó chịu toàn thân.

Hoàng đế bệ hạ, con trai của người là gay!

“Nghĩ gì mà thất thần đến vậy?” Thẩm Hạc Cảnh hỏi.

“Không có gì, chỉ là nhớ lại một vài chuyện trước đây đã quên.” Ta tìm cách nói lảng để lấp l.i.ế.m chuyện này.

Không ngờ Thẩm Hạc Cảnh lại không buông tha.

Hắn đột ngột áp sát ta, khoảng cách này đã đạt đến giới hạn xã giao mà một tên trai thẳng như ta có thể chấp nhận.

Ta chỉ đành lặng lẽ nhích ra phía sau.

“Sao vậy? Ngươi nói chuyện bình thường ta nghe rõ mà.” Cho nên đừng có lại gần như thế!

Không ngờ Thẩm Hạc Cảnh không từ bỏ, trái lại còn càng lại gần hơn. Ta đã lùi đến mức không thể lùi được nữa, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn.

Hắn lại ghé sát tai ta nói: “Lúc nãy Thẩm Dĩ Thanh ôm ngươi còn gần hơn khoảng cách này nhiều.”

Sau khi trải qua sự tẩy rửa của ký ức vừa rồi, một người thần kinh thô như ta cuối cùng cũng đã phản ứng kịp. Tên tôn tử này không phải đang ghen đấy chứ?

Ngay lúc ta vẫn còn ôm một tia may mắn, thầm nghĩ liệu có phải mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Giây tiếp theo, Thẩm Hạc Cảnh liền hôn thẳng lên môi ta, một nụ hôn chạm nhẹ rồi rời đi như chuồn chuồn đạp nước.

Ta dựa vào.

Hoàng đế bệ hạ, hai đứa con trai của người đều là gay!

 

back top