Nụ cười không biến mất, mà là chuyển sang trên mặt Thẩm Hạc Cảnh, hắn cúi đầu cười hồi lâu.
Cười cái rắm!
Nếu nói Thẩm Dĩ Thanh còn một chút hy vọng làm Hoàng thượng, thì Thẩm Hạc Cảnh đây là hoàn toàn không có hy vọng nào.
Bởi vì hắn không chỉ không được sủng ái, mà còn là một người tàn tật, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Nghĩ đến những đoạn miêu tả về hắn trong tiểu thuyết, nhìn hắn ta không khỏi có chút đồng tình.
Ta đứng dậy, phủi phủi đất trên người, cảm ơn hắn rồi định rời đi.
Giọng nói của Thẩm Hạc Cảnh lại vang lên sau lưng ta: “Khoan đã! Ta thấy các hạ võ công cao cường, chi bằng hãy đến làm việc cho ta đi.”
Vốn định từ chối, nhưng ta lại nghe thấy câu tiếp theo của Thẩm Hạc Cảnh: “Thẩm Dĩ Thanh đối xử với ngươi như vậy, ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù sao?”
Hả? Liên quan quái gì đến ta.
Ta không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi thẳng. Giây tiếp theo, ta bị người ta đánh ngất xỉu.
Này huynh đệ, ngươi nói sớm đây là câu hỏi trắc nghiệm một đáp án thì ta đã đi theo ngươi ngay rồi chứ gì?
Lại lần thứ ba mở mắt, ta thấy mình đang nằm trên chiếc giường không biết của ai, nhưng nhìn cách bài trí trong phòng thì chắc chắn là người có tiền.
Ta đứng dậy nhìn xung quanh, đây hẳn là phủ đệ của Trường Lạc Vương (Thẩm Hạc Cảnh), bởi vì trong phòng không có ngưỡng cửa, cảm giác là để tiện cho Trường Lạc Vương ra vào.
Nghĩ đến trong tiểu thuyết, sau khi Thẩm Dĩ Thanh lên ngôi Hoàng đế, lo sợ Thẩm Hạc Cảnh uy h.i.ế.p địa vị của hắn, liền g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Hạc Cảnh.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.
Ta cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Hạc Cảnh, cuối cùng Thẩm Hạc Cảnh là người quay đầu đi trước.
Hắn ngồi trên xe lăn nói với ta: “Chuyện ta nói trước đó, mong ngươi có thể suy nghĩ kỹ lưỡng. Ta thực sự thiếu nhân tài, đặc biệt là thiếu người võ công cao cường như ngươi.”
“Vương gia nói vậy thì vô vị rồi. Người đánh ngất ta hôm nay võ công chắc chắn phải trên ta. Nếu Vương gia đã có nhân tài như vậy, hà cớ gì phải cần đến ta?” Ta không chút do dự vạch trần lời hắn.
Thẩm Hạc Cảnh cười một tiếng: “Nhân tài xuất sắc dĩ nhiên càng nhiều càng tốt. Ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, ta khẳng định sẽ yêu quý nhân tài hơn đệ đệ ta.”
Hắn nói xong liền rời đi, để lại một mình ta trong phòng im lặng.
Ta bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng. Đã không thể quay về thế giới hiện thực, buộc phải ở lại đây, dĩ nhiên phải tìm một người có quyền thế che chở, bằng không đến một ngày đột nhiên c.h.ế.t đi cũng chẳng ai thu xác.
Hai phút sau, ta được người ta dẫn đến thư phòng của Thẩm Hạc Cảnh, hắn đang ngồi trên ghế viết chữ.
Ta chú ý thấy trên bàn hắn có đặt một thanh kiếm.
Tiểu thuyết miêu tả Thẩm Hạc Cảnh chỉ vỏn vẹn vài nét bút, hắn giống như một người qua đường giáp, một bệ đá lót đường cho nhân vật chính leo lên địa vị cao.
Khi còn nhỏ, Thẩm Hạc Cảnh là một thiên tài luyện võ hiếm thấy. Những chiêu thức người khác phải mất ba tháng mới luyện được, hắn chỉ cần ba ngày.
Lúc đó Thẩm Hạc Cảnh được vạn người kính ngưỡng, mọi người đều đồn đại vị trí Thái tử chắc chắn là của hắn. Thậm chí Hoàng thượng còn đích thân khen ngợi Thẩm Hạc Cảnh là đứa con giống mình nhất ngay trên đại điện trước mặt quần thần.
Cho đến khi tai nạn xảy ra. Ngày đó, Tiên Hoàng hậu qua đời, Thẩm Hạc Cảnh bị thích khách ám sát.
Từ đó về sau, hắn không thể luyện võ nữa, thậm chí không thể đứng dậy.
