Làm chuyện xấu mà Nhan Tự không hề áy náy. Cậu nhanh chóng mặc quần áo xong ngồi ở mép giường. Vừa rồi Cố Tuy Yến sợ là đã nghe hết cuộc nói chuyện của cậu và Thân Ngọc, may mà chưa nói gì quá đáng...
“Nếu có thể giúp Thân Ngọc thì... cũng khá tốt.”
Nhan Tự nghĩ mọi chuyện rất dứt khoát. Cậu tổ chức lại từ ngữ, gửi tin nhắn cho Cố Tuy Yến:
【 Ca ca, muốn ăn trái cây. 】
【 Anh chừng nào thì kết thúc cuộc họp, chuyện của bạn em chúng ta nói kỹ đi. 】
Lần này Cố Tuy Yến hồi âm hơi chậm, nhưng vẫn từng câu từng chữ rõ ràng:
【 Anh bảo thư ký đem qua, còn khoảng một giờ nữa. 】
【 Được. 】
Nhan Tự nhìn giao diện hồi âm có chút thất thần. Không thể không nói Cố Tuy Yến thật là một người yêu rất tốt, chỉ là không hợp với cậu.
Cậu không phải tự ti, chỉ là có tự mình biết mình. Không rõ Thân Ngọc vì sao lại nói Cố Tuy Yến thích cậu. Được rồi, tuy rằng cậu cũng có thể cảm nhận được đối phương đối với cậu có chút khác biệt, nhưng đó chính là thích sao?
Cậu không tin, cậu cũng không cần tin.
Nhan Tự còn chưa nghĩ ra nguyên do, Thư ký Trình đã mang khay trái cây tới: “Nhan thiếu gia, mời ra đây.”
“Được.”
Nhan Tự kéo hồi tưởng lại, cậu mở cửa phòng ra, thấy Thư ký Trình đặt khay trái cây ở trên bàn làm việc của Cố Tuy Yến. Bước chân cậu dừng lại, giọng điệu hơi khó hiểu: “Không đặt ở trên bàn trà sao?”
Thư ký Trình đẩy đẩy mắt kính: “Nhan thiếu gia, ngài đã kết hôn cùng Cố tổng, anh ấy chính là của ngài.”
“Chúng tôi là kết hôn giả.”
“Biến giả thành thật là được rồi.” Thư ký Trình chu đáo đẩy khay trái cây vào trong, hắn xoay người bước đi, làm việc tốt mà không khoe khoang.
Nhan Tự trầm mặc một lát, nhìn khay trái cây tinh xảo, lại nhìn nhìn chiếc ghế dựa tùy chỉnh, thoải mái, rộng rãi của Cố Tuy Yến. Lo lắng hai giây sau không chút do dự ngồi lên: “A, thoải mái!”
Khay trái cây Thư ký Trình chuẩn bị có rất nhiều loại. Nhan Tự rảnh rỗi không có việc gì liền tìm một bộ phim truyền hình xem, dần dần xem đến mê mẩn, đến cả Cố Tuy Yến đi vào cũng không biết.
“A!”
Một đôi bàn tay to thình lình sờ lên mặt cậu, cả người cậu run lên. Nhan Tự quay đầu vừa thấy, là Cố Tuy Yến.
“Ăn lâu như vậy à, em tấn công khay trái cây không ngừng nghỉ.”
Nhan Tự: “... Em đã ăn no rồi.”
Nói xong cậu liền muốn đứng lên, nhưng bị Cố Tuy Yến ấn vai xuống. Đôi mắt Nhan Tự rũ xuống, cậu tắt di động, mặt cọ cọ tay Cố Tuy Yến, giống như một con mèo gặp may.
“Về chuyện camera, có giận không?” Lòng bàn tay Cố Tuy Yến vuốt ve mặt Nhan Tự, anh ấn tựa lưng ghế dựa xuống, làm Nhan Tự ngồi thoải mái hơn.
Nhan Tự lắc đầu: “Không giận, không được em vẫn nên đứng lên, em không thấy mặt anh em không có cảm giác an toàn.”
Cậu nói xong liền đứng lên, nắm tay Cố Tuy Yến đưa đến chỗ sô pha. Cậu mím môi dưới: “Em có một người bạn tốt tên Thân Ngọc, chính là nhà họ Thân, nhà cậu ấy làm đồ nội thất.”
“Người bạn này của em là con riêng, mẹ cậu ấy rất sớm đã đưa cậu ấy đến nhà họ Thân rồi nhảy lầu tự sát. Nhà họ Thân đối xử với cậu ấy không tốt, vẫn luôn ngược đãi cậu ấy, sau này lớn lên luôn muốn đẩy cậu ấy lên giường với những người khác. Em đã đi giúp vài lần, nhưng căn bản không có tác dụng.”
Đôi mắt Nhan Tự nhìn thẳng Cố Tuy Yến: “Cậu ấy thật sự rất tốt, đã giúp em rất nhiều, mỗi lần em không vui đều là cậu ấy dỗ dành em.”
Cố Tuy Yến không tiếng động thở ra một hơi: “Các em quen nhau như thế nào?”
“Trước kia ở trường học không phải bị bắt nạt sao, sau đó cậu ấy phát hiện, vẫn luôn ở giúp em. Nhưng là hai chúng em đều gầy, bọn họ cao lớn, cuối cùng biến thành hai chúng em cùng nhau bị đánh.”
Nhan Tự mỗi lần nói tới những chuyện này khi ngữ khí đều rất bình đạm. Cậu nắm lấy tay Cố Tuy Yến, ánh mắt khẩn cầu: “Giúp cậu ấy đi.”
Cố Tuy Yến cúi đầu nhìn tay Nhan Tự, anh trở tay nắm lấy, ngữ khí chân thành: “Vất vả cho em mấy năm nay rồi.”
“Không vất vả.” Nhan Tự không thích loại không khí cảm động này, cậu phất phất tay muốn xua đi loại bầu không khí kỳ quái này: “Anh cứ nói có thể giúp hay không đi.”
Cố Tuy Yến bị ngữ khí Nhan Tự chọc cười, anh gật gật đầu: “Được, nhưng anh chưa có bản lĩnh lớn đến thế, có thể dụ dỗ người ta về ngay được.”
“Em biết!” Nhan Tự cười một cái: “Hiện tại là xã hội pháp chế mà.”
Cố Tuy Yến cũng nở nụ cười, anh hồi tưởng lại lời Nhan Tự nằm trên giường nói, ánh mắt biến đổi một chút nhưng rất nhanh anh liền nói: “Buổi tối muốn ăn gì không?”
“Muốn ăn... Lẩu.” Nhan Tự có chút thèm, cậu không ăn được cay, nhưng lại hảo cái món này.
Cố Tuy Yến gật đầu: “Được, nhưng nói đến lẩu thì tìm một nhà hàng có độ kín đáo tốt một chút. Tiểu Tự nhà chúng ta hiện tại cũng là một tiểu minh tinh rồi.”
Nhan Tự bị một tiếng “Tiểu Tự” của Cố Tuy Yến làm cho hơi bối rối. Fan gọi cậu thì không sao cả, Cố Tuy Yến gọi thì...
“Anh không cần gọi em là Tiểu Tự, gọi em Nhan Tự là được.” Nhan Tự dịch chuyển chỗ ngồi ra sau: “Rất kỳ quái.”
Cố Tuy Yến thu lại ý cười, anh nhìn đôi mắt Nhan Tự: “Vì sao người khác gọi được, anh lại không gọi được.”
“Vậy anh đổi xưng hô, Bảo bối thế nào?”
Nhan Tự hoàn toàn nghe không nổi nữa, cậu che lại lỗ tai mình: “Nói thật, có chút ghê tởm.”
Cố Tuy Yến: “... Anh chỉ là muốn thân mật một chút.”
“Vẫn nên giữ khoảng cách đi.” Nhan Tự dựa vào lòng Cố Tuy Yến, cậu mắt mong chờ nhìn Cố Tuy Yến: “Đi ăn cơm đi, hiện tại rất thèm.”
Cố Tuy Yến bị Nhan Tự chọc cho hết cách, anh vuốt tóc Nhan Tự, gọi điện thoại cho Thư ký Trình, không lâu sau, anh ấy đã dùng "năng lực của đồng tiền" để đặt được chỗ tại một quán lẩu.
Tiệm lẩu hương vị không tồi, độ riêng tư cũng rất tốt. Nhan Tự quấn kín mít mặt mới dám bước vào. Vừa ngồi xuống Cố Tuy Yến liền đưa thực đơn cho cậu: “Em chắc là không ăn cay được nhiều đâu nhỉ.”
Tay Nhan Tự đang gọi món khựng lại, cậu lặng lẽ chọn nồi lẩu cà chua: “Được chưa.”
Cố Tuy Yến lúc này mới vừa lòng, lại gọi thêm vài món ăn vào phần gọi món của Nhan Tự. Trong lúc chờ thức ăn, anh nhẹ giọng hỏi: “Khi em có danh tiếng, kịch bản sẽ được gửi đến chỗ em. Lát nữa Ngô Toàn sẽ gửi cho em.”
“Nhanh như vậy à!” Nhan Tự có chút kinh ngạc, cậu nhấp ngụm nước ấm: “Em không phải mới có một chút danh tiếng thôi sao?”
“Không phải một chút, là rất nhiều.” Cố Tuy Yến nhướng mày về phía Nhan Tự: “Nhưng Ngô Toàn không tính để em đóng vai chính ngay, trước tiên bắt đầu từ vai phụ trước.”
Nhan Tự gật đầu: “Em cũng có ý định đó, không thể một hơi mà ăn thành người mập được, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Người phục vụ vừa lúc lên thức ăn, Cố Tuy Yến bắt đầu thả đồ ăn vào nồi: “Nhân tiện, vì sao em lại tạm nghỉ học?”
Nhan Tự đang mong chờ nhìn nồi lẩu, nghe vậy hít hà một hơi, cậu "À" một tiếng, có chút uể oải: “Bị bắt nạt, khi đó tinh thần không được tốt lắm, đang uống thuốc. Trường học sợ em tự sát, nên bảo em tạm nghỉ học trước.”
“Là bởi vì Nhan Bỉnh?” Cố Tuy Yến gắp cho Nhan Tự một đũa thịt: “Hắn vì sao lại nhằm vào em như vậy? Không phải anh ruột em sao?”
