Thư ký Trình toàn bộ hành trình không nói lời nào, nếu có người có thể nghe được tiếng lòng hắn, hắn sợ là muốn nói một câu: Ừm, thiếu gia cuối cùng cũng cười rồi.
Đáng tiếc Cố Tuy Yến không phải một tổng tài kiểu mẫu, mà là một nhà tư bản kiểu mẫu.
Họ chạy đến công ty mất hơn ba giờ. Lúc đến nơi đã gần bốn giờ chiều, Nhan Tự trên đường cố nhịn không ngủ, chờ xuống xe thời điểm ánh mắt đều là mơ màng.
“Ổn không?”
Cố Tuy Yến buồn cười đỡ Nhan Tự lên, anh đưa khẩu trang đã chuẩn bị qua: “Ngồi thang máy đi thẳng lên, sẽ không có người chú ý em.”
Nhan Tự ngoan ngoãn đeo khẩu trang, cậu nắm vạt áo Cố Tuy Yến đi theo sau lưng. Cố gia là danh gia vọng tộc, nội tình sâu dày, họ đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Oa.” Nhan Tự lặng lẽ thốt lên kinh ngạc, đúng là giàu có thật!
Trên đời người giàu không thể thêm một người như cậu sao?
“Nơi này chính là phòng nhỏ, em có thể ngủ hoặc ăn trong đó. Muốn ăn trái cây gì thì trực tiếp nói cho Thư ký Trình là được.” Cố Tuy Yến mở cửa phòng ra, anh làm một động tác mời, lẳng lặng chờ Nhan Tự đánh giá.
Nhan Tự tiến vào văn phòng Cố Tuy Yến khoảnh khắc liền tỉnh táo. Thật sự rất rộng, văn phòng lớn như vậy hai người đi vào đều có vẻ lạnh lẽo, nhưng mà vị trí tốt nha, cửa sổ kính sát sàn lớn như vậy—
Cậu đi đến trước cửa sổ dán sát nhìn thoáng qua, kinh ngạc thán phục một tiếng: “Cao quá!”
Cố Tuy Yến đi đến phía sau ôm lấy cậu, lại sờ soạng tay cậu: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Nhan Tự xoa xoa tay, cậu quay đầu nhìn qua: “Nơi này buổi tối có phải đẹp lắm không?”
“Ừm, tối nay chúng ta hẳn là về nhà muộn một chút, vừa lúc có thể ngắm. Đi nghỉ ngơi đi, họp xong thì có thể ăn cơm.”
Nhan Tự gật đầu, trong mắt cậu tràn đầy tò mò. Phòng nhỏ trong văn phòng Cố Tuy Yến quả thật trang hoàng rất tốt, không gian không tính quá lớn, có phòng tắm, tủ quần áo, sau đó trang bị một cái TV siêu to. Cậu ngồi ở mép giường, đột nhiên hỏi: “Ca ca, anh cũng ở chỗ này ngủ sao?”
“Thỉnh thoảng.” Cố Tuy Yến mở nhiệt độ ổn định lên, anh bảo Nhan Tự cởi áo khoác ngoài rồi vào ngủ: “Anh thích ở trong nhà.”
“Vì sao?”
“Tương đối có cảm giác an toàn.”
Nhan Tự: “... Được rồi.”
Cậu cuộn mình vào trong chăn, sau đó nằm thẳng nhìn trần nhà. Một phút sau cậu thẳng thừng nhìn chằm chằm Cố Tuy Yến còn chưa đi: “Anh ở chỗ này em ngủ không được.”
Cố Tuy Yến bình tĩnh giải thích: “Anh muốn nhìn em ngủ.”
“Hơi biến thái đó, Cố tổng.” Nhan Tự lấy điện thoại ra, cậu trên xe không dám chơi di động để phòng say xe. Hiện tại cậu không mệt, dứt khoát quay lưng lại Cố Tuy Yến chơi.
Cố Tuy Yến bất đắc dĩ: “Anh đi làm việc trước, em ở chỗ này đợi, có chuyện nhất định phải nói, rõ chưa?”
Nhan Tự đưa cho anh một cử chỉ "OK", sau đó tiếp tục lướt di động.
Hai ngày này cậu không phải ngủ thì là làm nhiệm vụ, cũng không có thời gian xem hot search. Không ngờ tên cậu và Cố Tuy Yến hiện tại vẫn còn treo ở hàng đầu:
“# Yến Chi Hữu Tự vắng mặt #,
# Yến Chi Hữu Tự dễ thương quá #,
còn rất nhiều nữa.”
Nhan Tự không bấm vào xem. Ngô Toàn dặn dò cậu ít lướt mấy thứ này, cậu cũng duy trì nhân vật bé ngoan, nói không xem thì không xem.
Nhưng fan cậu thật ra tăng không ít, mới mấy ngày mà đã hai trăm vạn rồi.
Nhan Tự còn đang cảm thán, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới. Ghi chú cậu đặt là "Bảo Ngọc", chính là Thân Ngọc đáng thương cùng chung số phận với cậu.
“Alo.” Âm cuối Nhan Tự kéo hơi dài, cậu cong môi dưới: “Sao lại gọi điện cho tớ?”
“Buổi chiều cậu lại vắng mặt show thực tế à!” Giọng Thân Ngọc rất giòn, là giọng thiếu niên tươi mới thoải mái, cậu ấy cũng cỡ tuổi Nhan Tự: “Tớ còn chưa kịp xem.”
Nhan Tự cười nhẹ: “Xem cái kia làm gì, trực tiếp hỏi tớ không phải tốt hơn sao.”
Thân Ngọc hừ hai tiếng: “Cái này không phải hơi xấu hổ, sợ lại làm Cố Tuy Yến không vui. Cậu hiện tại đang làm gì?”
“Ở trong văn phòng anh ấy nghỉ ngơi, đang nằm trên giường đây, cậu đang làm gì? Chỗ cậu ồn quá.”
Thân Ngọc thở dài, cậu tìm một chỗ yên tĩnh: “Người nhà tớ vừa mới sắp xếp cho tớ đi xem mắt, tớ từ chối rồi.”
Thần sắc Nhan Tự khẽ biến đổi, cậu nheo mắt lại: “Là đẩy cậu lên giường người khác hay là xem mắt thật?”
“Đương nhiên là cái trước.” Thân Ngọc ngồi xổm xuống, cậu lau vết m.á.u chảy ra từ vết thương trên mặt: “Nhưng tớ đều quen rồi. Tiểu Tự à, cậu nhanh giàu lên đi, mang tớ chạy trốn.”
Nhan Tự khẽ cười một tiếng: “Tớ đã leo lên cành cao, chờ... thêm một thời gian nữa, tớ sẽ hỏi Cố Tuy Yến có thể giúp cậu một tay không.”
“Cố Tuy Yến... Tôi xem show thực tế rồi, tôi cảm giác anh ấy thích cậu.” Ngữ khí Thân Ngọc kiên định: “Anh ấy đối với cậu chắc chắn là nhất kiến chung tình.”
Nhan Tự nhắm mắt lại, cậu đặt điện thoại ở một bên: “Nhất kiến chung tình thì nhất kiến chung tình, liên quan gì đến tớ.”
“Cậu không thích anh ấy sao?”
“Thích chứ, nhưng không phải loại thích đó.” Nhan Tự rụt hai tay vào trong chăn, cậu cuộn tròn chân: “Người ta thật sự rất tốt, nhưng cậu biết đó, chúng tôi chỉ ký thỏa thuận một năm. Chờ một năm qua đi chúng tôi sẽ ly hôn, đến lúc đó cầm tiền chúng tôi rời đi, rời khỏi cái nơi này.”
Thân Ngọc vùi đầu vào khuỷu tay, cậu cười nhẹ, truyền đến tai Nhan Tự có chút buồn bã: “Cậu thật vô tâm, thật tra nam.”
“Bây giờ cậu mới biết sao?”
“Không nói nữa, tớ bị cái thứ ch.ết tiệt kia tát một cái, còn cào bị thương, cũng không biết cắt móng tay, ghê tởm ch.ết đi được.” Thân Ngọc đứng dậy, cậu dậm dậm chân: “Tớ đi tìm hiệu thuốc mua thuốc bôi.”
Nhan Tự mở mắt ra, cậu "Ừm" một tiếng, chờ Thân Ngọc cúp điện thoại.
Nói về Thân Ngọc, tình huống của cậu ấy không quá giống Nhan Tự. Người nhà họ Thân không hề thích đứa con riêng Thân Ngọc này, mỗi lần đều nghĩ cách đẩy cậu lên giường với lão già, còn từng hạ thuốc nữa. Cuối cùng là Nhan Tự báo cảnh sát mới cứu được Thân Ngọc, thế nhưng hai người đều bị đánh một trận.
Sau này người nhà họ Thân cũng không cần thuốc nữa, cứ cưỡng ép Thân Ngọc đi. Lớn lớn bé bé Thân Ngọc cũng không biết bị đánh bao nhiêu lần.
Nhan Tự và Thân Ngọc không phải không nghĩ đến chạy trốn, chỉ là mỗi lần đều bị bắt trở về. Bọn họ chính là những con kiến nhỏ bé, nghiền một cái là ch.ết.
“A, bực bội.”
Nhan Tự ngồi dậy, cậu mở khung chat với Cố Tuy Yến. Đến bây giờ họ chỉ nhắn cho nhau đúng một tin nhắn, cuộc hôn nhân thật lạnh nhạt—
“Không ai nói chuyện, mình là một cái nấm nhỏ đáng thương không ai thèm muốn.” Nhan Tự tự mình khó chịu, vừa định thoát khỏi khung chat, Cố Tuy Yến gửi tin nhắn tới:
【 Xin lỗi, phòng có camera theo dõi, anh đang nhìn em. 】
Nhan Tự ngẩn ra, giây tiếp theo Cố Tuy Yến lại gửi tin nhắn tới:
【 Chuyện của bạn em anh sẽ xử lý. 】
【 Cho nên nấm nhỏ có đói không, có muốn ăn gì không? 】
Theo dõi, cái nấm nhỏ...
Chỉ là những từ ngữ phía sau khiến Nhan Tự cảm thấy ngượng ngùng, tự mình đọc còn được, người khác nói ra ý vị hoàn toàn khác biệt, đặc biệt người này là Cố Tuy Yến.
Nhan Tự gãi gãi đầu, cậu ngồi dậy, bắt đầu tìm kiếm camera trong phòng. Cố Tuy Yến đã thấy hành động này của cậu, còn chu đáo chuyển động ống kính.
“Ở chỗ này a...” Nhan Tự phát hiện mục tiêu, nhanh chóng xuống giường, không chút do dự mà rút nguồn điện của camera. Cậu nhẹ nhàng thở ra: “Thành công rồi.”
Bên kia Cố Tuy Yến nhìn di động tối đen: “...”
