TƯỞNG LÀ LIÊN HÔN CHÍNH TRỊ, KHÔNG NGỜ ĐƯỢC CƯNG NHƯ BẢO BỐI

Chương 25

Cố Tuy Yến chỉ có thể điều tra được bối cảnh cơ bản của Nhan Tự, cụ thể thì không biết.

Nhan Tự thở dài: “Bởi vì bố mẹ em đã ngoại tình cùng lúc trước khi sinh em. Chuyện này có chút ghê tởm. Nhan Bỉnh là con khi bố mẹ em yêu nhau nhất,nhưng sau khi Nhan Bỉnh ra đời không lâu, họ hết yêu, rồi bắt đầu ngoại tình.”

“Bà ấy... Mẹ Nhan Bỉnh mang thai em, nhưng bà ấy không biết, vì chu kỳ kinh nguyệt của bà ấy là nửa năm một lần, đợi đến năm tháng mới phát hiện ra có em. Nhưng bà ấy sợ đó không phải là con của cái ông già đáng ghét kia, nên định xóa bỏ, rồi câu chuyện trở nên rất cẩu huyết khi bị phát hiện.”

Nhan Tự ăn một miếng thịt lớn, má cậu phồng phồng: “Vốn dĩ chuyện ngoại tình này ai cũng biết trong lòng, nhưng khi bị phơi bày ra thì mất mặt, hai người cũng xé toạc mặt nạ. Em không biết họ mang tâm tư gì mà sinh em ra, nhưng chắc chắn em là cái cớ cho họ.”.

“Em là liều thuốc dính cho tình cảm của họ. Bởi vì em thật sự là con ruột của cả hai, nhưng em cũng là cái cớ họ dùng để biện minh cho mình. Họ cảm thấy mọi chuyện là lỗi của em, cứ thấy em là nhớ lại khoảng thời gian đó. Con người mà, đổ lỗi cho người khác thì mình sẽ không có lỗi.”

Nhan Tự đổ rau xà lách vào lẩu, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Tuy Yến, thấy đối phương không nhúc nhích còn chủ động gắp một đũa thức ăn: “Nhưng gương vỡ lại lành thì nói dễ hơn làm, tất cả chỉ là bề nổi. Họ không thích em, còn Nhan Bỉnh thì nghĩ em xuất hiện đã khiến tình cảm bố mẹ hắn không còn tốt nữa.”

“Dần dần họ oán hận, thậm chí cảm thấy bắt nạt em là chuyện hiển nhiên.” Nhan Tự nói xong câu cuối cùng thì hơi ngứa răng, “Một lũ bệnh thần kinh.”

Cố Tuy Yến "Ừm" một tiếng, anh cũng theo đó mắng: “Một lũ bệnh thần kinh.”

Hóa ra là tình huống như vậy, lỗi lầm của cả hai người lại đổ lên đầu một đứa trẻ, quả thực đầu óc có vấn đề.

“Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, em cũng không còn quan hệ gì với họ nữa, hộ khẩu cũng đã chuyển ra rồi.”

Nhan Tự gắp cho Cố Tuy Yến một đũa bắp bò, ngữ khí cậu oán trách: “Anh mau ăn đi, nguội hết cả rồi!”

“Ăn ăn ăn.” Cố Tuy Yến cũng bưng chén lên, anh thổi thổi hơi nóng: “Em cảm thấy Nhan Bỉnh có phiền không?”

Nhan Tự nhấc lên mí mắt: “Đương nhiên phiền, Phất Tức em cũng không thích, toàn bộ nhà họ Nhan em đều không thích.”

“Vậy chúng ta khiến hắn biến mất, thế nào?”

Nhan Tự ngước mắt, động tác trên tay cậu dừng lại: “Có ý gì?”

“Khui những tin tức xấu của hắn, triệt hạ nhà họ Nhan, khiến họ vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy được, được không?”

Ngữ khí Cố Tuy Yến rát nghiêm túc. Anh vội vàng lau miệng, đi đến trước mặt Nhan Tự ngồi xổm xuống. Anh vừa nắm lấy tay Nhan Tự đã bị đối phương nhét một đũa thịt: “...”

Nhan Tự cười ra tiếng, cậu "Ai da" một tiếng: “Nhưng mà phải làm như thế nào đây.”

Cố Tuy Yến vuốt ve cổ tay Nhan Tự: “Giao cho anh xử lý. Những khổ sở em chịu đều phải trả lại cho họ, hơn nữa những người khác cũng muốn biết, Tiểu Tự nhà chúng ta không thể vô cớ bị người khác bắt nạt.”

Cố Tuy Yến ngẩng đầu lên, anh cười một tiếng:

“Được không nào?”

Nhan Tự bị những lời này của Cố Tuy Yến làm cho hơi ngây ngốc. Cậu hơi hé miệng, vài giây sau mới nói:

“Anh đã sớm nên làm như vậy rồi.”

Cố Tuy Yến sững lại, ngay lập tức liền giơ tay vuốt ve mặt Nhan Tự: “Anh sẽ khiến bọn họ trả giá đắt.”

Nhan Tự “Ừm” một tiếng, ngay sau đó quay đầu đi cậu giơ tay che lại đôi mắt, giọng có chút buồn: “Cố Tuy Yến.”

“Anh cứ nói mấy lời thoại tổng tài bá đạo này, nghe mà em muốn tìm cái lỗ chui xuống.”

Nhan Tự hít hít mũi, cậu đỡ Cố Tuy Yến với vẻ mặt cạnh lời đứng lên, chân thành nói: “Ăn cơm đi.”

Cố Tuy Yến làm việc tốt mà không khoe khoang, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.

Bữa ăn này của họ kéo dài khá lâu, mãi đến hơn 9 giờ. Nhan Tự vốn còn muốn đến văn phòng Cố Tuy Yến xem cảnh đêm, nhưng cậu hiện tại đã mệt lử, nói gì cũng phải về ngủ.

Cố Tuy Yến đành phải lái xe đưa người về. Nhan Tự buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, thay giày xong là lao thẳng về phòng mình trên lầu hai. Bước chân Cố Tuy Yến đi theo phía sau tức thì dừng lại—

Có ý gì, không ngủ cùng anh sao?

Là bởi vì cơ thể anh không đủ ấm áp hay là anh chăm sóc không tốt?

Cố Tuy Yến hồi tưởng một chút, Nhan Tự buổi tối đá chăn, đá anh, anh đều nhịn được.

“Không lẽ chỉ ở trên chương trình mới ngủ cùng nhau sao...” Cố Tuy Yến lẩm bẩm, vừa định bước lên lầu thì thấy Nhan Tự đi dép lê lạch cạch lạch cạch chạy ra, trong tay còn ôm quần áo, đang vẻ mặt hoang mang nhìn Cố Tuy Yến: “Ca ca, anh còn đứng đây làm gì?”

“Anh muốn làm gì?”

Cố Tuy Yến bước nhanh tới, anh dừng lại trước mặt Nhan Tự, rồi xoa xoa mặt đối phương: “Anh tưởng em đi ngủ rồi.”

Nhan Tự bị xoa ngốc, vẻ mặt phức tạp: “Em phải tắm rửa mới ngủ được chứ. Anh không muốn em vào phòng anh sao?”

Nói rồi cậu cảm thấy đúng là như vậy, quay đầu toan rời đi, nhưng Cố Tuy Yến vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, đáy mắt lấp lánh sự hưng phấn: “Không, anh rất muốn em vào phòng anh.”

Nhan Tự đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Cố Tuy Yến, tay cậu không tự giác ôm chặt quần áo, thăm dò hỏi: “Anh muốn ngủ với em sao?”

Cảm xúc Cố Tuy Yến trong nháy mắt bị dập tắt: “Chẳng lẽ anh trong lòng em chỉ có hình tượng này?”

“Nhưng lúc quay chương trình anh... cứng mấy lần rồi mà...” Nhan Tự nói ra sự thật. Cậu cũng mơ hồ hiểu ý Cố Tuy Yến, cậu nhẹ nhàng cào mu bàn tay Cố Tuy Yến: “Em không định đến phòng em ngủ, chỉ là lấy quần áo thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Nhan Tự lùi về sau hai bước, cậu nhìn sắc mặt Cố Tuy Yến, lại bổ sung một câu: “Ca ca, anh quá nhạy cảm rồi.”

Cố Tuy Yến mím môi cười một tiếng: “Anh sẽ sửa.”

“Vậy là tốt rồi, em đi tắm đây.” Nhan Tự vừa lòng gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.

Cố Tuy Yến đứng tại chỗ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng đầu thở hổn hển một hơi: “Haiz.”

Thật sự muốn làm. Nhan Tự đáng ghét.

Nhưng anh không thể, nếu anh thật sự bước thêm một bước, Nhan Tự sợ là sẽ không bao giờ nguyện ý thổ lộ tình cảm nữa.

Cố Tuy Yến đi vào phòng, anh nghe tiếng nước trong phòng tắm, vẻ mặt hơi trầm xuống. Nghĩ nghĩ vẫn là đi qua gõ cửa: “Tiểu Tự.”

Nhan Tự đang gội đầu, nghe vậy tắt nước: “Làm sao vậy!”

“Anh là một người trưởng thành.” Cố Tuy Yến vô cớ nói ra một câu như vậy.

Nhan Tự “Ừm” một tiếng: “Em biết mà.”

Tay Cố Tuy Yến nắm chặt: “Anh cũng có dục vọng, nhưng anh không muốn mạo muội như vậy.”

Nhan Tự nhanh chóng gội sạch bọt trên đầu, cậu l.i.ế.m môi dưới, thăm dò hỏi: “Anh muốn em... giúp anh thư giãn sao?”

“Nhưng mà em còn chưa tắm xong, chờ vài phút đi.” Nhan Tự đáp lời rất tự nhiên, dường như không cảm thấy có bất cứ điều gì sai.

Cố Tuy Yến nghe tiếng nước, anh đột nhiên cười một cái, thân mình nghiêng dựa vào cửa phòng tắm: “Không cần, em tắm xong thì đi ngủ, anh tự mình có thể giải quyết.”

Nhan Tự đang bôi sữa tắm, nghe được lời này cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ tắm rửa.

Cố Tuy Yến nói không cần cậu thì thật sự không cần cậu, trực tiếp đi thẳng vào thư phòng tự mình giải quyết.

Nhưng Nhan Tự là người nào chứ, cậu mặc xong quần áo thì lén lút đến gần thư phòng. Cậu không có gì để đền đáp Cố Tuy Yến, hiện tại tay miệng cậu đều có thể mà, cậu vốn thích thích đàn ông, không có gì không chấp nhận được.

Huống chi Cố Tuy Yến đẹp trai, dáng người tốt, cậu cũng không lỗ.

Nhan Tự lần đầu tiên làm loại chuyện này, lòng bàn tay cậu vô cớ ra mồ hôi. Cửa thư phòng đóng rất chặt, cậu cẩn thận ấn nắm cửa xuống. Có lẽ là Cố Tuy Yến cũng không nghĩ cậu sẽ vào, nên không khóa trái.

Thư phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh trăng lọt qua khe rèm chiếu sáng nửa thân Cố Tuy Yến. Giờ phút này anh ấy đang cúi đầu với vẻ mặt chuyên chú.

 

 

back top