Những người còn lại thì ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm, cũng không tính là làm lạnh không khí.
“Tiểu Tự, hôm qua tôi nghe Cố tổng nói, hai người quen nhau trong một bữa tiệc, thật lãng mạn nha.” Phất Tức đột nhiên kéo đề tài vòng đến Nhan Tự, anh ta cười rộ lên: “Thật hâm mộ.”
Nhan Tự dựa trên ghế, cậu đang cùng Tiền Diên thảo luận cách đan áo len. Nghe vậy, cậu lạnh lùng liếc qua, giây tiếp theo cậu cười rộ lên: “Tôi cũng thấy rất lãng mạn, nhưng không bằng cậu và ca ca (Phất Tức gọi Nhan Bỉnh là ca ca) đâu.”
“Tôi nhớ rõ các cậu là ở—” Nhan Tự môi mấp máy, nhưng không lên tiếng, nhưng sắc mặt Phất Tức rõ ràng thay đổi.
Lời Nhan Tự nói chính là: Ở trên giường vị đại gia nào đó mà quen nhau. (Hàm ý Nhan Bỉnh và Phất Tức đều là người bán thân để trèo lên). Phất Tức lúc ấy hẳn là cùng Nhan Bỉnh và một vị đại gia chơi 3P, giới này thật hỗn loạn
【 Tôi rất tò mò Nhan Tự nói gì, sắc mặt Tức Tức nháy mắt liền thay đổi. 】
【 Sao tôi cảm thấy giống từ 'trên giường đại gia' nhỉ, đừng mắng tôi! 】
【 Bạn trên đừng bịa đặt, tin đồn bẩn có ghê tởm hay không a. 】
【 Nhan Tự thật làgian xảo, ghê tởm, thấy cậu ta một ngày cơm đều ăn không vô nữa. 】
【 Đúng vậy, quá ghê tởm, nói chuyện cũng không nói hết, chỉ biết dẫn dắt dư luận. 】
BÌnh luận cãi nhau, nhưng Nhan Tự cũng không cảm kích, chẳng qua trong lòng hiểu rõ mà thôi.
Cậu nói xong thì tiếp tục cùng Tiền Diên thảo luận cách đan áo len, tiện thể Tiền Diên còn cho cậu xem thú cưng trong nhà: “Đây là chó con nhà tôi, còn có hai con mèo.”
“Đáng yêu không?”
Nghe thấy câu này Độ Âm cũng đứng dậy thấu qua: “Nhà tôi cũng có hai con chó, siêu đáng yêu.”
Nhan Tự nhìn ảnh chụp trong điện thoại của họ, mày mắt không tự giác mềm mại xuống dưới: “Thật đáng yêu nha.”
“Cậu và Cố tổng cũng nuôi mấy con đi.” Độ Âm chọc chọc lưng Nhan Tự, nàng trêu chọc nhìn cậu: “Tôi thấy anh ấy khẳng định sẽ để cậu nuôi.”
Nhan Tự cười một tiếng không nói chuyện. Cố Tuy Yến không biết có thích động vật nhỏ hay không, hơn nữa cậu cũng không có thời gian nuôi. Một năm sau bọn họ sẽ ly hôn, con cái thì theo ai đây?
“Vẫn là thôi đi.” Nhan Tự nhịn đau dời ánh mắt đi, đặt sự chú ý lên người Cố Tuy Yến.
Cố Tuy Yến mặc tạp dề, đang vô cùng chuyên chú chuẩn bị thức ăn. Nhan Bỉnh ở bên cạnh anh xử lý nguyên liệu nấu ăn: “Cố tổng, xin lỗi chuyện hôm qua nhé.”
Lời này của Nhan Bỉnh rất có tính chất dẫn dắt dư luận. Còn chưa đợi bình luận thảo luận Cố Tuy Yến nói thẳng: “Không chấp nhận lời xin lỗi, cảm ơn.”
“Lúc tôi nấu cơm thích yên tĩnh, xin hỏi có thể yên tĩnh một lát không?”
Lời Cố Tuy Yến nói nhìn như là thỉnh cầu, kỳ thật là thông báo. Anh căn bản không cho Nhan Bỉnh mặt mũi.
【 Cái này Cố Tuy Yến có ý gì a, sao cứ nhằm vào Bỉnh Bỉnh. 】
【 Đúng vậy a, đẹp trai thì có ích lợi gì, chẳng phải là một kẻ tệ bạc sao. 】
【 Ai biết có phải Nhan Bỉnh làm chuyện gì ghê tởm không... 】
【 Chính xác, Cố tổng đâu phải kẻ ngu, nếu không phải chuyện gì khiến anh ấy khó chịu, ai sẽ công khai ra mặt ra như vậy. 】
Trong lòng Nhan Bỉnh hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, cố kìm chặt miệng.
Bữa trưa là do Cố Tuy Yến chủ trì. Nhan Tự ngồi cảm thấy nhàm chán, đứng dậy chạy đến bên cạnh Cố Tuy Yến xem anh xào rau. Vừa áp sát đã bị sặc, sau đó lại lộc cộc chạy ra.
Cố Tuy Yến cảm thấy buồn cười, anh nhìn bộ dáng Nhan Tự, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đậy vung lên om.
“Bị sặc sao?” Cố Tuy Yến lau tay, đi qua vỗ vỗ lưng cho cậu: “Không sao chứ?”
Nhan Tự lắc đầu, mặt cậu đều sặc đỏ, trong mắt cũng chứa nước mắt, ngẩng đầu lên cho người ta cảm giác uất ức: “Không sao... cảm giác cay quá.”
Nhan Tự uống nước miếng: “Buổi trưa đều là đồ ăn cay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Tuy Yến vuốt lưng cậu, anh đè thấp giọng: “Trứng gà chưng có ăn không?”
Nhan Tự gật đầu biên độ nhỏ: “Ăn!”
Cố Tuy Yến "Ừm" một tiếng, xác nhận cậu không sao sau mới quay trở lại:
“Đợi chút.”
【 Cố tổng thật sự rất cưng chiều Tiểu Tự. 】
【 Thấy hai người họ, tâm trạng tôi cũng tốt hơn hẳn. 】
【 Đúng vậy, cặp đôi nhỏ này quá dễ thương! Muốn ngắm họ 24 giờ không thôi. 】
Nhan Tự được sự thiên vị độc nhất của Cố Tuy Yến, cậu hừ hai tiếng, ngồi trở lại ngoan ngoãn chờ cơm. Bữa trưa rất nhanh, không đợi bao lâu toàn bộ thức ăn liền được dọn lên bàn.
Tổng cộng bảy món ăn, có thịt có rau xanh, còn có canh, coi như là một bữa cơm tương đối phong phú.
【 Tay nghề Cố tổng thật tốt, hơn nữa hàu như đều là một mình anh ấy làm. 】
【 Nhan Bỉnh nhà chúng tôi cũng hỗ trợ mà... 】
【 Bạn trên... Bạn là nói Nhan Bỉnh thiếu chút nữa xào cháy món ăn sao? 】
“Thơm quá.” Nhan Tự cong môi, cậu đi theo Cố Tuy Yến đi rửa chén đũa, lại chủ động chia phát cho mọi người: “Ca ca anh thật lợi hại.”
Cố Tuy Yến không nói chuyện, nhưng đã coi như là chấp nhận lời khen của Nhan Tự.
Tám người đều ngồi xuống. Cố Tuy Yến gắp không ít trứng gà chưng vào chén Nhan Tự, sau đó dùng cơm trắng khuấy đều, người sáng suốt đều nhìn ra được món này chính là chuyên môn làm cho Nhan Tự, cũng không ai nói gì.
“Ăn ngon không?” Cố Tuy Yến vẫn luôn chú ý lượng cơm ăn của Nhan Tự. Thời gian họ ở chung chưa đủ lâu, chưa thể hoàn toàn dưỡng tốt thói quen ăn uống và cơ thể Nhan Tự. “Thích thì lần sau lại làm?”
Hôm nay Nhan Tự ăn hết cơm, còn uống nửa chén canh. Giờ phút này cậu thật sự ăn no căng, dựa vào trên ghế ánh mắt lơ đãng.
“No rồi à?” Cố Tuy Yến rất nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng Nhan Tự, ánh mắt anh dịu dàng: “Có muốn ngủ không?”
Nhan Tự quay đầu nhìn về phía Cố Tuy Yến, cậu đột nhiên cười một cái, cọ tới cọ lui ngồi thẳng dậy, sau đó vùi đầu vào cánh tay đối phương: “Muốn.”
“Nhưng mà buổi chiều còn có việc phải làm.” Nhan Tự ngáp một cái, cậu nheo mắt: “Chưa tới giờ, em không thể đòi đặc quyền.”
Cố Tuy Yến nắm tay cậu nhéo nhéo: “Buổi chiều chúng ta không tham gia. Chúng ta đi về trước, anh có một cuộc họp nhất định phải có mặt.”
“À...” Nhan Tự nhìn mắt Cố Tuy Yến, ngay sau đó lập tức nhìn về phía máy ảnh. Vài giây sau cậu cười trộm, quá tuyệt vời, tan làm thôi!
【 Buổi chiều họ không tham gia sao? Không muốna! 】
【 Không được không được! Tôi không nỡ, tôi không nhìn thấy họ giống như cá mắt cạn vậy. 】
【 Kỳ tiếp theo hình như năm ngày sau mới bắt đầu, đau lòng. 】
【 Tiểu Tự trông thật cao hứng a a a a. 】
Tổ chương trình cũng thuận thế đưa ra chuyện này. Cố Tuy Yến không định ở lại, anh đã sắp xếp tài xế đến đón. Anh nắm Nhan Tự đứng dậy cùng những người khác cáo biệt.
“Cố tổng, Tiểu Tự, lần sau gặp nha.” “Lần sau gặp lại.” “...”
Mọi người đều chào hỏi, Nhan Tự cũng căn cứ mức độ thích mà đưa ra phản ứng khác nhau, sau đó lập tức đuổi kịp Cố Tuy Yến chuẩn bị đi về.
Cậu muốn ngủ giường lớn của Cố gia, chiếc giường thật thoải mái!
“Vui vẻ như vậy, đã sớm muốn trở về rồi à.” Cố Tuy Yến đè ép tốc độ đi lại của Nhan Tự, anh thăm dò hỏi một câu: “Có muốn cùng anh đến công ty không?”
“Đến công ty?” Nhan Tự nghĩ nghĩ: “Nhưng em đi thì có thể làm gì?”
“Văn phòng anh rất lớn, bên trong còn có một cái phòng nhỏ cách âm, có trái cây, có TV, có giường. Nếu không muốn đi đâu thì ngủ ở đó đi?”
Cố Tuy Yến mở cửa xe, để Nhan Tự lên trước: “Chờ tan họp chúng ta cùng nhau về nhà.”
Nhan Tự không lập tức trả lời. Cậu chào hỏi Thư ký Trình đang là tài xế, sau đó ngồi cuộn tròn trên ghế.
“Được không?”
Cố Tuy Yến móc ngón tay Nhan Tự, lắc nhẹ biên độ nhỏ: “Không muốn sao?”
Nhan Tự nửa khép mắt, cậu hít sâu, vẫn là miễn cưỡng đáp ứng: “Được, nhưng mà em không cần đi gặp những người khác trong công ty.”
“Ừm, cứ ở bên cạnh anh là được rồi.” Cố Tuy Yến coi như đã dỗ được người, anh quay đầu nhẹ nhàng thở ra, mở di động bắt đầu trả lời một ít tin nhắn.
