TRỌNG SINH VỀ NGÀY ĐẠI LÃO VỪA MỚI BỊ MÙ, TÔI BẮT ĐẦU TRÁNH XA ANH ẤY

Chương 5

Kiếp trước tôi không nghe lời, kiếp này tôi coi câu nói đó như thánh chỉ.

Mặt khác, nếu tôi ra tay thì cùng lắm cũng chỉ đánh cho Trần Kiến một trận. Tôi biết tên này sẽ không ngồi yên, hắn đố kỵ với Úc Triệt, chắc chắn sẽ còn tìm nhiều cách khác để hãm hại anh. Vì vậy, tôi chỉ cần đợi Úc Triệt tự mình ra tay là được.

Nghĩ đến đám bạn bè xấu kiếp trước, tôi không nhịn được mà nhíu mày, lấy điện thoại ra xóa sạch những người đó, chỉ để lại vài người bạn thực sự. Trong đó bao gồm cả người bạn thanh mai trúc mã của tôi - Thẩm Tụy.

Kiếp trước sau khi tôi bị Úc Triệt nhốt lại, cậu ấy còn tìm cách đến cứu tôi. Đáng tiếc, châu chấu không đá nổi xe. Gia thế nhà cậu ấy đừng nói là so với nhà họ Úc, ngay cả nhà tôi cũng không bằng. Cho nên dù có lòng muốn cứu tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

Người cuối cùng xông vào biển lửa gọi tên tôi, có phải là Thẩm Tụy không?

Nhiều chuyện quá nghĩ không thông, tôi trực tiếp tắt điện thoại, đi ngủ bù một giấc. Những ngày tháng vui vẻ thế này, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa được tận hưởng. Đúng là cuộc sống của thần tiên. Thật không hiểu nổi, kiếp trước sao tôi lại chỉ mải mê gây chuyện, cuối cùng còn tự làm mình c.h.ế.t thảm.

 

"Cậu thực sự từ bỏ Úc Triệt rồi à? Tớ còn tưởng cậu sẽ thừa dịp 'đóa hoa cao lãnh' rơi xuống vũng bùn mà đến lấy lòng, để hái đóa hoa này chứ."

Tôi liếc nhìn Thẩm Tụy một cái:

"Không bao giờ. Tớ và anh ta vốn dĩ không hợp. Cậu nghĩ xem, tớ là người lập chí làm Công cơ mà, với thể hình và chiều cao đó của Úc Triệt, anh ta có thể chịu dưới tớ chắc?"

Thẩm Tụy nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái:

"Con trai à, có chí hướng là tốt, nhưng ít ra cũng phải nhìn lại tình hình bản thân đã chứ."

Mặt tôi đen lại. Biết ngay là cậu ta sẽ không tin mà. Hừ hừ. Kiếp trước bị Úc Triệt bắt đi, chỉ có thể bị ép làm Thụ. Nhưng kiếp này khác rồi nhé. Tôi chắc chắn có thể làm Công.

Vừa lúc tôi cúi đầu nhìn đồng hồ định đi về, ngẩng đầu lên lại thấy một người quen thuộc. Là Úc Triệt. Trước mặt anh là một đám người, dường như đang buông lời nhục mạ anh.

Tôi chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, không tự chủ được mà nghiến răng. Một người mù, chạy đến quán bar làm cái gì?! Không biết bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hành tung của anh, chỉ chờ cơ hội tốt để sỉ nhục anh sao? Cái người này đưa tận cửa cho người ta làm khó thì có gì khác nhau đâu.

"Kìa, Úc Triệt kìa, cậu thực sự không nhìn à?"

"Nhìn cái gì? Không muốn nhìn, tớ đã nói với cậu rồi, tớ và anh ta không còn quan hệ gì nữa."

"Được được được, cậu tốt nhất là nói được làm được."

Tay cầm ly rượu của tôi hơi siết chặt. Tôi nghe thấy những kẻ đó đang khiêu khích Úc Triệt. Giọng kẻ nói chuyện thật hạ lưu, còn muốn Úc Triệt đi theo hắn, nói là có thể cho anh ít tiền. Những kẻ xung quanh thì hùa theo, phụ họa.

Tôi nghe không nổi nữa. Đặt ly rượu xuống, đứng phắt dậy. Thẩm Tụy nhướng mày nhìn tôi:

"Sao? Định đi anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Không, về nhà."

Tôi kéo Thẩm Tụy đi ra ngoài, nhưng trong khoảnh khắc vô tình quay đầu, lại chạm phải ánh mắt của Úc Triệt đang đứng giữa đám đông. Rõ ràng biết anh không nhìn thấy, rõ ràng biết anh chỉ vô tình quay đầu, rõ ràng biết anh căn bản không biết tôi đang đứng đây. Nhưng bước chân của tôi vẫn không kìm được mà dừng lại. Thẩm Tụy đi phía sau suýt chút nữa không dừng kịp mà đ.â.m sầm vào tôi. Cậu ấy tò mò nhìn theo hướng mắt của tôi, cuối cùng vỗ vai tôi, giọng điệu trêu chọc:

"Đừng đắn đo nữa, xót thì mau lên mà đưa người ta đi đi. Biết đâu người ta vì ơn cứu mạng của cậu mà động lòng rồi ở bên cậu luôn thì sao. Thực ra... Kawaii Công cũng là Công mà."

 

back top