TRỌNG SINH VỀ NGÀY ĐẠI LÃO VỪA MỚI BỊ MÙ, TÔI BẮT ĐẦU TRÁNH XA ANH ẤY

Chương 4

"Đây là thuốc xử lý vết thương tôi mua cho anh, anh tự mình xử lý đi. Nếu không tự làm được thì tìm ai đó giúp, đừng để lại sẹo. Tiền này anh cứ cầm lấy, ra ngoài bắt xe mà về nhà, tôi đi trước đây!"

Nói xong một hơi, tôi ấn túi thuốc vào tay Úc Triệt rồi chạy thẳng ra đầu hẻm. Khi chạy đến nơi, tôi vẫn không kìm lòng được mà ngoái đầu nhìn lại. Úc Triệt đứng thẳng tắp, không hề vứt túi thuốc của tôi đi.

Coi như là... hai bên sòng phẳng đi.

Dù kiếp trước tôi thực sự đã làm không ít chuyện sai lầm, nhưng Úc Triệt cũng chẳng thiếu những lần hành hạ tôi. Những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời ấy, tôi sống vô cùng khổ sở. Đó là lần cuối cùng tôi bỏ trốn, sau khi bị Úc Triệt bắt về, anh đã vô cùng giận dữ. Đến cả biệt thự anh cũng không cho tôi đi lại nữa, chỉ bắt tôi ở trong phòng.

Anh khóa tôi trên chiếc giường lớn đó. Những dấu vết trên người chồng chất từ ngày này sang ngày khác, vĩnh viễn không có ngày biến mất. Hình tượng "đóa hoa cao lãnh" của Úc Triệt trong lòng tôi từ dạo đó cũng sụp đổ thành một đống hoang tàn. Chẳng có đóa hoa cao lãnh nào lại đối xử với người khác như thế cả. Anh chỉ là giỏi che giấu mà thôi.

Tôi cụp mắt, che đi những cảm xúc đang cuộn trào nơi đáy mắt. Thôi kệ, chuyện kiếp trước cứ coi như là một giấc mơ đi. Dù sao cũng đã bắt đầu lại rồi. Kiếp này, tôi chỉ muốn tránh xa Úc Triệt, cứu vãn công ty gia đình. Cả nhà sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.

Vừa về đến nhà, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Tôi theo bản năng nhấc máy. Giọng nói đầy phấn khích của đối phương truyền đến:

"Thế nào rồi? Thu Ngạn, chắc là cậu tìm thấy Úc Triệt rồi chứ, cậu có dạy cho hắn một bài học ra trò không?"

Trần Kiến, một tên phú nhị đại chẳng có năng lực gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, đầu óc toàn nghĩ cách làm khó người khác. Nhưng ngặt nỗi gan hắn lại nhỏ, không dám tự mình ra tay.

Kiếp trước, chính tôi đã bị hắn xúi giục đi tìm Úc Triệt gây sự. Mỗi lần hành tung của Úc Triệt đều là hắn báo cho tôi, sau đó thêm mắm dặm muối vài câu là tôi thành công bị kích động. Nếu nói kết cục kiếp trước của tôi một nửa là do tự mình chuốc lấy, thì nửa còn lại chính là vì cái tên Trần Kiến này.

Tôi cứ ngỡ hắn thực lòng vì tôi, muốn giúp tôi trút giận. Kết quả hắn hoàn toàn coi tôi như quân cờ. Sau này khi Úc Triệt khôi phục, hắn chạy đến đầu quân cho anh, còn bán đứng hành tung của tôi để cầu lấy một danh phận "người tốt". Nhưng Úc Triệt cũng đâu có ngu. Anh không chỉ bắt được tôi, mà còn dạy dỗ Trần Kiến một trận tơi bời. Kể từ đó, tôi không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào về nhà họ Trần ở Kinh thành nữa.

"Thu Ngạn, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không? Chẳng lẽ cậu không đi à? Tôi vất vả lắm mới dò hỏi được hành tung của hắn đấy, lần sau không biết bao giờ hắn mới ra khỏi cửa đâu, cậu thật là..."

"Nói đủ chưa?"

"Hả?"

Lúc này tôi đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Nói đủ rồi thì tôi cúp máy. Sau này mấy chuyện như vậy đừng tìm tôi nữa, cậu và tôi cũng chẳng còn quan hệ gì. Tôi đúng là mù mắt mới tìm cậu làm bạn."

Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại. Bây giờ chưa ra tay dạy dỗ Trần Kiến là vì một phần năng lực tôi chưa đủ, dù nhà tôi ở Kinh thành cũng được coi là hào môn, nhưng người nắm quyền là mẹ tôi, sau đó là anh trai, rồi đến bố tôi, cuối cùng mới tới tôi. Yêu cầu của cả nhà đối với tôi chỉ là: Tiêu tiền cho tốt, đừng gây chuyện thị phi.

 

back top