Thẩm Tụy cái tên quái đản này. Tôi lườm cậu ta một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tiến lên phía trước. Thôi kệ, cứu một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao cũng coi như bù đắp lại chuyện làm khó anh lần trước.
Đưa Úc Triệt đi là một việc rất đơn giản. Đám người này đều biết tôi, cũng không ai dám đắc tội với nhà họ Thu, càng không dám đắc tội với anh trai tôi, nên tôi dễ dàng đưa Úc Triệt đi.
"Tôi nói anh này, mắt không nhìn thấy còn đến những nơi này làm gì? Bệnh còn chưa chữa khỏi đã nghĩ đến chuyện uống rượu rồi, Úc Triệt, anh đúng là giỏi thật đấy."
Tôi nắm tay Úc Triệt đi ra ngoài, nhất thời quên mất chuyện anh không nhìn thấy. Đi quá nhanh suýt chút nữa làm anh ngã. Tôi vội vàng quay lại ôm lấy anh để anh đứng vững, lúc này mới lí nhí lên tiếng xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi không nên nói anh như thế. Dù sao thì sau này anh đừng đến đây nữa, tôi gọi xe cho anh, anh về nhà trước đi."
Úc Triệt trước khi lên xe đột nhiên nói một câu:
"Thu Ngạn, cậu thay đổi rất nhiều."
Tôi sững người, suýt chút nữa tưởng chuyện mình trọng sinh bị phát hiện. Nhưng nghĩ lại chắc là không thể nào.
"Không có, tôi vẫn là tôi thôi, anh tưởng anh hiểu rõ tôi lắm chắc. Tôi chỉ là không còn hứng thú với anh nữa, nên không muốn dính dáng gì đến anh thôi."
Lúc tôi định rời đi, Úc Triệt lại nắm lấy cổ tay tôi. Đầu ngón tay anh vân vê nhẹ nhàng trên cổ tay tôi một chút:
"Không còn hứng thú sao? Tốt lắm."
Sau đó anh buông tay tôi ra, trực tiếp đóng cửa xe lại. Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo chiếc xe rời đi.
"Làm gì đấy? Sao đột nhiên thay đổi tính nết thế? Hay là cậu định thả dây dài câu cá lớn?"
Tôi không đáp trả lại, chỉ khẽ nói một câu:
"Thẩm Tụy, hóa ra thứ tớ muốn không phải là vầng trăng sáng chỉ soi rọi mình tớ, mà là vầng trăng ấy vĩnh viễn treo cao trên bầu trời."
Kiếp trước, sự nhắm vào anh có lẽ là vì sự thẹn quá hóa giận sau khi bị Úc Triệt từ chối lời tỏ tình. Bây giờ làm lại từ đầu, tôi mới nhận ra điều mình thực sự mong muốn chỉ là Úc Triệt mãi mãi cao cao tại thượng. Coi thường tôi cũng được, không thích tôi cũng không sao, tóm lại là vẫn không nỡ nhìn anh chịu nhục nhã như thế.
Haiz. Sao làm lại một lần rồi mà vẫn không khống chế được bản thân thế này.
