Và những kẻ nhân lúc anh bị thương mà làm khó anh như chúng tôi, kết cục tương lai thảm khốc đến mức nào, giờ đây chỉ mình tôi biết rõ.
Ông trời đã cho tôi cơ hội trọng sinh, tôi chắc chắn không thể từ bỏ. Mà việc đầu tiên để sống sót chính là phải tránh xa Úc Triệt. Tất cả những chuyện liên quan đến anh, tôi đều không được dính líu vào.
Cứ nghĩ đến cảnh kiếp trước bị anh nhốt trong biệt thự hành hạ mỗi ngày, tôi lại không kìm được mà rùng mình một cái.
"Sợ tôi? Bây giờ tôi đã thế này rồi, cậu vẫn còn sợ tôi sao?"
Một bàn tay tôi vẫn còn đang đặt trên tay Úc Triệt. Sự run rẩy nhẹ nhàng vừa rồi không ngờ lại bị anh nhận ra. Tôi vội vàng buông tay anh ra.
"Không... không có, sao tôi có thể sợ anh được. Dù sao thì tôi cũng đã nói rõ rồi, chuyện hôm nay là tôi bị người ta gài bẫy nên mới đối xử với anh như thế. Tôi biết anh sẽ không mãi thế này đâu, cho nên sau này anh hồi phục rồi, có thể đừng thù dai mà trả thù tôi không?"
Úc Triệt hừ lạnh một tiếng. Tôi thì vỗ mạnh vào đầu mình một cái. Nói với anh nhiều thế này làm gì, cứ thế mà đi không phải là xong sao. Thế nhưng nhìn vết thương trên tay anh, tôi lại do dự.
"Anh đợi tôi ở đây một chút, tôi quay lại ngay! Anh yên tâm, tôi sẽ quay lại!"
Nói xong, tôi nhấc chân chạy biến. Tôi chạy đến hiệu thuốc bên ngoài con hẻm, mua một túi đầy thuốc xử lý vết thương ngoài da. Tôi không biết Úc Triệt bây giờ còn tiền hay không, nhưng cứ nghĩ đến thảm cảnh anh bị làm khó kiếp trước, mua rồi thế nào cũng có lúc dùng đến.
Trả tiền xong, tôi xách túi chạy thục mạng, chỉ sợ Úc Triệt đã đi mất rồi. Nhưng may thay, anh thực sự chưa đi, vẫn đứng ngây người tại chỗ.
