Đúng vậy, tôi trọng sinh rồi.
Lại còn trọng sinh đúng vào lúc Úc Triệt vừa mới bị mù.
Mà tôi thì lại đang bị đám người kia xúi giục đến tìm anh ấy gây rắc rối.
"Thu Ngạn, cậu cũng chỉ có gan đến thế thôi à, trước đây gặp tôi, đến liếc nhìn một cái cậu cũng không dám, hèn nhát như con ch.ó con vậy."
Úc Triệt vẫn còn ngã quỵ trên mặt đất, dù trên người dính không ít bụi bẩn, nhưng người vẫn đẹp đẽ, thanh lãnh như xưa.
Tôi mím môi.
Định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tôi chỉ lẳng lặng đỡ Úc Triệt từ dưới đất đứng dậy.
Nhìn người đàn ông sau khi đứng thẳng còn cao hơn cả mình, lời xin lỗi cuối cùng cũng nói ra được.
"Xin lỗi, tôi... thôi bỏ đi, tôi nói tôi không cố ý thì anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng sau này tôi sẽ không làm thế nữa, hôm nay là do tôi ngu ngốc."
Úc Triệt mím chặt môi, không có bất kỳ biểu hiện nào.
Tôi nhấc chân định rời đi, nhưng mới đi được vài bước đã liếc thấy vết thương trên cánh tay anh ấy.
Thở dài một tiếng, tôi lại quay trở lại trước mặt anh ấy.
Rút mấy tờ tiền trong ví ra, nhét vào tay anh ấy.
"Anh đi mua ít thuốc về tự xử lý vết thương đi, chuyện hôm nay thực sự xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu..."
Còn chưa đợi tôi nói xong, Úc Triệt đã ném thẳng số tiền trên tay đi.
Anh ấy lạnh lùng hừ một tiếng:
"Đây là lại đổi một cách thức khác để sỉ nhục tôi? Hay là đang thương hại tôi?"
Tôi sững người vài giây, cuối cùng vẫn cúi người nhặt số tiền dưới đất lên.
Sao không để tôi trọng sinh sớm hơn một chút nhỉ, chỉ cần sớm hơn một tí thôi thì tôi đã không xuất hiện ở đây, càng không làm ra những chuyện như thế này với Úc Triệt.
Người khác không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết sao?
Cái kẻ đáng thương vì tai nạn xe cộ mà mù lòa, lại còn bị chú ruột đuổi ra khỏi tập đoàn hiện giờ, sau này sẽ trở thành một đại lão đáng sợ đến mức nào.
