"Thu Ngạn!"
Tiếng kêu gào cuối cùng lọt vào tai trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán.
Là ai thế nhỉ?
Hình như là——
"Thu Ngạn!"
Bên tai lại vang lên tiếng gọi, có điều giọng nói này khác hẳn với trong ký ức của tôi. Nó chỉ mang theo sự chán ghét và phiền muộn.
Tôi bừng tỉnh, đập vào mắt lại là một màn vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Tôi đang ngồi xổm trước mặt Úc Triệt, tay vẫn còn đang siết chặt cằm anh ấy.
Mặt tôi dán rất sát mặt anh ấy, sát đến mức tôi có thể nhìn rõ đôi mắt hoàn toàn không có chút thần sắc nào kia.
"Anh lại mù rồi sao?"
"Hừ, cái gì mà lại? Tôi đã bao giờ khỏi đâu?"
Giọng nói của Úc Triệt cực kỳ lạnh lẽo, cứ như đang đối đãi với kẻ thù của chính mình vậy.
Mà ngữ khí như thế này, dường như đã rất lâu rồi không xuất hiện trong ký ức của tôi.
Câu nói này của anh ấy khiến tôi đột ngột buông lỏng bàn tay đang siết cằm anh ấy ra.
Úc Triệt, dường như trẻ lại rồi?
Không đúng!
Không chỉ có anh ấy, mà cả tôi nữa!
Tôi hình như... trọng sinh rồi.
