TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 13

Chẳng mấy chốc, tin đồn nổi lên khắp nơi, nói rằng chân của Đại hoàng tử là do một vị thần y là bạn của Lâu đại nhân chữa khỏi. Người phủ Thái tử mang rất nhiều lễ vật tới phủ Lâu Túc Tuyết, nói là muốn mời thần y tới cứu Thái tử. Thần y đi rồi, Thái tử quả nhiên khỏe lại.

Sau khi ta khỏi bệnh, thái giám và nô tỳ bên cạnh đều được đổi hết một lượt. Ta nhấm nháp miếng vải ngọt lịm, Lâu Túc Tuyết lại tới. Việc đầu tiên hắn làm khi đến là quỳ xuống đi ủng cho ta. Trên sàn trải một lớp thảm lông rất dày, đôi ủng không biết làm từ da thú gì mà đi vào rất ấm. Đều là do Lâu Túc Tuyết sai người mang tới. Ta dùng bàn chân chưa đi ủng đạp vào n.g.ự.c hắn: "Lâu đại nhân thật giỏi thủ đoạn, trong cung mà cũng cài cắm được bấy nhiêu người, lại còn đưa tới được bao nhiêu đồ thế này."

Hắn nắm lấy cổ chân ta, khẽ hôn lên mu bàn chân. Ta nhíu mày đạp thêm cái nữa. Lâu Túc Tuyết ngã ngồi dưới đất, vẫn kiên nhẫn mang tất và ủng cho ta: "Chỉ cần A Hoan thích là được."

Vết thương của Thái tử phục hồi ngày càng tốt, nhưng thế lực của hắn ở khắp nơi đều bị Lâu Túc Tuyết tiêu diệt. Những kẻ đại ác bị Lâu Túc Tuyết thay người, một bộ phận nhỏ thấy Thái tử lâm nguy liền đầu quân cho Đại hoàng tử. Hiện giờ, hai phe đang tranh cãi đỏ mặt tía tai trên triều.

Lâu Túc Tuyết rửa tay xong, cầm lấy quả vải trên bàn lột vỏ cho ta. Những ngón tay trắng trẻo thon dài kẹp lấy miếng vải, xếp chúng thành một ngọn núi nhỏ.

"Thái tử sắp không trụ vững nữa rồi, đang tập kết binh lực."

Tay ta đang cầm vải bỗng khựng lại, cười nhạo một tiếng: "Lâu đại nhân thật giỏi tính kế." Thủ đoạn đối phó Thái tử kiếp này y hệt cách hắn đối phó ta kiếp trước. Trước tiên là chặt đứt từng thế lực bên cạnh, dồn người ta vào đường cùng, buộc phải đánh cược một ván cuối.

Lâu Túc Tuyết khựng lại, mặt trắng bệch: "A Hoan."

"Đừng gọi tên ta nữa!" Ta thở dốc, cảm giác bị Lâu Túc Tuyết dồn vào tuyệt lộ kiếp trước vẫn khiến ta phiền muộn. "Ta không giận, cứ làm cho tốt đi Lâu đại nhân, ta còn đang đợi xem thủ cấp của Thái tử đây."

"Gần đây bệnh tình của phụ hoàng thế nào?"

"Hoàng thượng thân thể ngày càng suy nhược, gần đây đang đòi thần đưa thuốc trường sinh."

Ta cười lạnh: "Thuốc trường sinh à, lão ta sớm nên c.h.ế.t đi rồi! Cho thêm chút 'gia vị' vào đan dược của lão đi."

Thái tử quả nhiên tạo phản, bị Đại hoàng tử bắt sống giải tới trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng vốn coi Đại hoàng tử là đá mài dao, trong lòng vẫn thiên vị vị trữ quân này, tức quá hộc ra một búng m.á.u rồi ngất đi. Thái tử bị tống vào đại lao. Ngày hôm đó, ta khoác đấu bạt đen theo chân Lâu Túc Tuyết vào ngục.

Thái tử nằm phục dưới đất, mình đầy m.á.u me. Khi ngước mắt thấy mặt ta, hắn bàng hoàng: "Hóa ra bấy lâu nay ngươi đều giả khờ!"

Ta bưng chén thuốc độc Lâu Túc Tuyết chuẩn bị sẵn, bóp cổ hắn, đổ thuốc vào miệng hắn: "Thái tử ca ca, hoàng đệ tới tiễn huynh một đoạn!"

Ta đứng đó, nhìn hắn quằn quại đau đớn, toàn thân co giật, hộc m.á.u cho đến khi tắt thở.

 

 

back top