Sau khi Thái tử lâm trọng bệnh, tiền triều d.a.o động bất ổn, các thần tử ngấm ngầm đòi lập Ngũ hoàng tử là đệ đệ cùng mẹ với Thái tử lên thay. Đúng lúc này xảy ra một chuyện lớn: đôi chân tàn phế không đi lại được của Đại hoàng tử bỗng nhiên khỏi hẳn. Long nhan đại duyệt, lập tức phong vương cho hắn. Mẫu gia của Đại hoàng tử là tướng môn, trong nhất thời triều đình chia làm hai phe. Một nửa ủng hộ Đại hoàng tử, một nửa ủng hộ Thái tử. Chỉ có điều phe ủng hộ Thái tử hơi phô trương thanh thế, vì Thái tử bệnh nặng, không biết lúc nào sẽ qua đời, bọn họ chỉ có thể đánh cược rằng Hoàng đế sẽ thiên vị người con trai khác của Hoàng hậu là Ngũ hoàng tử mới bảy tuổi.
Ta cầm chiếc trống lắc Lâu Túc Tuyết gửi tới mà lắc liên hồi. Tất cả mọi người chẳng qua đều là quân cờ của phụ hoàng, Đại hoàng tử là hòn đá mài d.a.o mới mà ông ta tìm được. Chỉ là không biết với tình hình hiện nay, thanh đao Thái tử này có còn giữ được bình tĩnh hay không.
Đêm khuya, Lâu Túc Tuyết lại tới. Hắn khẽ hôn lên cổ ta, tay mơn trớn khuôn mặt ta. Từ ngày ta ngã xuống hồ, đêm nào hắn cũng tới. Ta phát hiện ra điều bất thường vì những vết đỏ trên cổ ta mãi không tan, lại còn thêm vết mới mỗi ngày. Ban đầu ta tưởng là sâu bọ cắn, nhưng tháng chạp lạnh lẽo, sâu bọ hiếm hoi, ta liền để ý. Thuốc ta uống phối hợp với hương an thần khiến ta ngủ sâu hơn, Lâu Túc Tuyết chính là nhân lúc đó mà tới.
Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào môi ta: "A Hoan, ta đã báo thù cho ngươi rồi, có hài lòng không?" Hắn vùi đầu vào cổ ta, những giọt lệ nóng hổi trượt vào trong cổ áo. Hắn nghẹn ngào:
"A Hoan, là ta sai rồi, ta sai thật rồi. Là ta đã hại ngươi, ta xin lỗi ngươi, tất cả là lỗi của ta. Ngươi nên oán hận ta, nên đánh ta phạt ta, nhưng giờ đây ngươi lại chẳng biết gì cả. Mỗi khi ngươi gọi ta là Lâu đại nhân, lòng ta lại đau thắt lại. Ta thực sự hối hận rồi, ta hối hận quá..."
"A Hoan, ta nhớ ngươi lắm."
Lồng n.g.ự.c ta chợt thắt lại. Ta mở mắt, đẩy đầu hắn ra, nhíu mày chán ghét: "Lâu Túc Tuyết, ngươi giả vờ cái gì?"
Thân hình Lâu Túc Tuyết cứng đờ, hắn ngồi dậy nhìn ta, đồng tử tràn đầy sự kinh ngạc.
Lâu Túc Tuyết, ngày trước khi ta dốc hết lòng dạ đối xử tốt với ngươi, sao ngươi chẳng mảy may đếm xỉa? Mỗi lời ta nói ngươi đều không tin, cho rằng ta chỉ đang đãi bôi để lợi dụng ngươi. Ngươi đối đầu với ta, coi ta như giày rách. Bây giờ lại tới nói những lời này, không thấy quá muộn rồi sao? Người đã c.h.ế.t rồi, nói ngươi sai thì có ích gì?
Hắn run rẩy đưa tay sờ mặt ta, mắt đỏ ngầu: "A Hoan, là ngươi đã về sao? Có phải sau khi rơi xuống hồ, ngươi cũng đã theo về rồi không?"
Ta ngồi dậy, tát một cái thật mạnh vào mặt Lâu Túc Tuyết, lạnh lùng nói: "Ta đã bảo rồi, còn hôn nữa ta sẽ đánh ngươi."
Mặt Lâu Túc Tuyết bị đánh lệch sang một bên, trên làn da trắng trẻo hiện rõ năm dấu tay đỏ rực. Hắn bất chợt quay đầu, nắm lấy tay ta: "A Hoan, là ta sai, dù ngươi có đánh chửi ta thế nào cũng được, ta đều nhận hết, chỉ cầu xin ngươi đừng bắt ta rời xa ngươi!"
Đuôi mắt hắn đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.
"Lâu Túc Tuyết," ta độc ác vỗ vỗ vào mặt hắn, "ngươi muốn làm khách trong màn của ta, thì phải có lễ vật ra mắt chứ? Ta muốn mạng của Thái tử, ngươi lấy về đây cho ta."
"Được." Hắn khẽ đáp: "A Hoan muốn hắn c.h.ế.t thế nào?"
"Ngươi nói xem? Lâu Túc Tuyết, độc dược của Minh Nguyệt Các các ngươi chẳng phải là hạng nhất sao, chỉ trong chốc lát đã khiến người ta đứt từng đoạn ruột, hộc m.á.u mà chết."
Vẻ mặt Lâu Túc Tuyết hoảng loạn, tay siết chặt lấy ống tay áo ta. Trong mắt hắn thoáng qua tia lệ khí, rồi lại nhìn ta đầy thận trọng, trầm giọng nói: "A Hoan, sớm thôi, ta sẽ mang mạng hắn tới cho ngươi. Cả thiên hạ này, ta cũng sẽ dâng tới tận tay ngươi." Hắn gục đầu vào lòng bàn tay ta, thì thầm: "Đó là sự bù đắp của ta dành cho ngươi."
Lòng bàn tay ướt đẫm, ta ghét bỏ tát thêm cho hắn một cái nữa.
