Cảnh tượng thảm khốc đó y hệt ta ở kiếp trước. Sắc mặt ta trắng bệch, Lâu Túc Tuyết nắm chặt lấy cổ tay ta: "Điện hạ..."
Ta siết chặt nắm đấm, hất mạnh tay hắn ra, xoay người bỏ đi, nhưng vì câu nói tiếp theo của hắn mà khựng lại.
"Kiếp trước, ta đồng ý hợp tác với Thái tử là có điều kiện. Ta muốn giữ lại cho ngươi một mạng, chén thuốc độc đó không phải do ta đưa."
Ta quay phắt lại, cười lạnh giễu cợt, giọng nói sắc lẹm: "Giữ mạng ta lại làm gì? Chẳng phải Lâu đại nhân luôn cho rằng ta là kẻ thập ác bất tử, sớm đã muốn trừ khử cho nhanh sao?"
"Là ta sai rồi, A... Điện hạ, ta đã sai lầm nghiêm trọng. Sau khi ngươi chết, ta mới phát hiện những tội danh đó đều là do Thái tử đổ lên đầu ngươi."
Ta cười đến rơi nước mắt: "Lâu Túc Tuyết! Ta đã nói bao nhiêu lần không phải ta làm! Ngươi có tin ta không?! Ngươi có bao giờ thực sự nghe ta giải thích không?! Bây giờ nói những lời này không thấy quá muộn rồi sao?! Ta đã c.h.ế.t rồi! Ta sớm đã c.h.ế.t rồi!"
"Xin lỗi..." Nước mắt Lâu Túc Tuyết lăn dài, giọng hắn run rẩy khản đặc: "Lúc đó ta đã điều tra, nhưng mọi chứng cứ đều chỉ về phía ngươi. Ta không biết phải làm sao. Ta là các chủ Minh Nguyệt Các, mỗi khi triều cục biến động, chúng ta đều xuất thế tìm một minh quân để phò tá thái bình. Là ta ngu muội, là ta sai rồi." Giọng hắn bi thương như tiếng thú dữ rên rỉ.
"Nói đi nói lại, chung quy vẫn là ngươi không tin ta." Vị Lâu huynh ôn hòa nhã nhặn trong ký ức đã sớm rời xa ta rồi. Ta bước đi.
Lâu Túc Tuyết đuổi theo: "Điện hạ, ta biết lỗi rồi, cầu xin ngài..."
Ta đỏ mắt quát lớn: "Đừng đi theo ta nữa!"
