Tôi bị nhà họ Lục nhốt trong phòng mình.
Khi tỉnh dậy, Lục Hi đứng cạnh giường tôi, cười mỉa mai: "Đây là 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' mà cậu nói sao?"
"Dùng tin tức tố Omega có độ phù hợp cao để câu dẫn Cố Minh Trình à?"
"Lục Chu, cậu thật là nực cười! Cậu có biết Cố Minh Trình là ai không? Cậu cũng dám đắc tội!"
"Ba mẹ nói rồi, ngày mai sẽ đưa cậu về cái thôn quê của cậu! Cậu không cần phải quay lại nữa!"
"Đây chính là cái kết cho việc tự tìm đường c.h.ế.t của cậu!"
Tôi nắm chặt lấy tay áo Lục Hi, khóe mắt đỏ hoe: "Tôi sai rồi! Tiểu Hi, cậu giúp tôi cầu xin một chút được không?"
Cậu ta hất tay tôi ra: "Đắc tội với Cố Minh Trình, nhà họ Lục cũng không cứu nổi cậu!"
Sau khi Lục Hi đi, tôi vội vàng nhét chiếc khuy măng sét bằng vàng ròng vừa giật được từ tay áo cậu ta vào túi, nhân lúc đêm đen gió lớn, tôi buộc chăn lại, trèo xuống từ cửa sổ tầng hai.
Đã đến đây rồi, tôi không có ý định quay lại.
Hôm nay cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, tại buổi tiệc, tôi đã nghe lén được chỗ ở hiện tại của Cố Minh Trình.
Bắt một chiếc taxi, tôi đi thẳng đến nhà Cố Minh Trình.
Tôi không có điện thoại, lại là một Omega, nửa đêm mười hai giờ, có chút không an toàn.
Nhưng may mắn là thành phố A có trật tự tốt, tôi lại đi từ khu nhà giàu sang một khu nhà giàu hơn, còn chi tiêu phóng khoáng. Đến nơi, tôi ném cho tài xế một chiếc khuy măng sét bằng vàng ròng.
Mắt tài xế sáng rực, cửa xe cũng do hắn mở giúp tôi.
Tôi đứng trước biệt thự của Cố Minh Trình, nhà anh ấy dùng khóa mật mã.
Tôi chỉ thử một lần đã mở được.
Ngày sinh nhật của tôi.
Khi còn yêu nhau, anh ấy đã hứa sau này tất cả mật mã đều là ngày sinh nhật của tôi.
Tôi đẩy cửa vào, xem ra người chồng này của tôi chưa bao giờ thay lòng.
Trong nhà không có người, tôi lần theo mùi tin tức tố, tìm đến phòng ngủ của Cố Minh Trình rồi leo lên giường ngủ luôn.
Cố Minh Trình không tin tôi trọng sinh, cũng phải, chuyện kỳ lạ như vậy, quả thật rất khó khiến người ta tin, vì vậy tôi phải dưỡng sức thật tốt, tiếp theo còn một trận chiến khó khăn phải đánh.
