"Ông xã, anh nhớ tôi đến vậy sao?"
Tôi tựa vào cửa, nhướng mày nhìn Cố Minh Trình trước mặt.
Anh đứng đối diện tôi, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Tôi cau mày, bật đèn.
Ánh sáng đột ngột khiến cả hai chúng tôi đều nheo mắt.
Cố Minh Trình dò xét nhìn tôi.
Đột nhiên, một tay anh bóp cổ tôi, giọng nói mang theo sự tức giận: "Nói, là ai phái cậu đến?"
"Còn phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt cậu ấy, các người muốn c.h.ế.t sao?!"
"Ông xã, ực..."
Bàn tay ở cổ bất ngờ siết chặt, đáy mắt Cố Minh Trình đầy vẻ âm u: "Đừng học theo cậu ấy!"
Không khí trong cổ họng trở nên loãng, cảm giác ngạt thở ập đến.
Điều khiến tôi nghẹt thở hơn là tin tức tố của Cố Minh Trình.
Tin tức tố của anh như vỡ đê, tuôn trào ra, lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Tuyến thể sau gáy tôi đập thình thịch, vừa căng vừa đau.
Vì độ phù hợp cao, tôi lập tức bước vào kỳ phát tình.
Tin tức tố cũng vui vẻ lan tỏa ra từ sau gáy.
Trong chốc lát, mùi Tuyết Đầu Mùa và mùi Nắng Chói Chang quấn quýt trong phòng.
Tin tức tố sau khi tôi phân hóa lần hai giống hệt lúc tôi chưa chết.
"Lục Chu."
Cố Minh Trình như bị tin tức tố mê hoặc, lẩm bẩm tên tôi, cúi đầu hít hà tin tức tố của tôi, cắn một miếng vào cổ tôi, ngay khi anh định hôn tuyến thể của tôi thì.
Cánh cửa đột nhiên bị tông mở.
Trong hỗn loạn, một đám người xông vào, chúng tôi bị kéo ra. Tạ Húc đỡ Cố Minh Trình, hét lớn: "Mau, người đâu, Cố tổng đang trong kỳ mẫn cảm!"
Một nhóm người mặc áo blouse trắng xông vào, ý thức tôi hỗn loạn, tôi đưa tay về phía Cố Minh Trình: "Minh Trình..."
Nhưng bị người khác giữ chặt vai, tiêm một mũi thuốc ức chế.
Chất lỏng lạnh buốt tiêm vào cánh tay.
Mùi Omega trong không khí lập tức thu lại, ý chí của tôi cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Chân mềm nhũn, tôi ngã phịch xuống đất, trơ mắt nhìn Cố Minh Trình bị người ta khiêng ra ngoài.
Ngoài cửa, Lục Hi mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn tôi.
Những người xung quanh nhìn tôi xì xào: "Lại có Omega dám dụ dỗ Cố tổng! Không muốn sống nữa sao!"
"Nhà họ Lục đắc tội với Cố Minh Trình, e rằng sắp phá sản rồi."
"Lục Chu!"
Cha mẹ Lục chen qua đám đông chạy tới: "Lục Chu! Mày làm mất hết mặt mũi của chúng ta rồi!"
Mắt tôi tối sầm, ngã gục xuống.
