Ánh mắt Thiên Thư Ương dừng lại ở khuôn mặt sườn tức giận của đối phương, buồn cười mà theo lời hắn nói tiếp: “Nhã huynh cùng hắn quan hệ không tốt?”
“Thật ra cũng không phải quan hệ không tốt, chỉ là lúc ta quen biết Úc ca, vừa vặn bị thương, Úc ca đã chăm sóc ta rất lâu, cho nên ta cùng hắn thân mật một chút, tên gia hỏa kia là bạn thân từ nhỏ của Úc ca, tiện thể quen biết.”
Nhã Thương Tuế nói rồi liền ngồi xuống thảm mềm trên mặt đất, dựa sát vào chân Thiên Thư Ương.
“Lúc mới bắt đầu Úc ca vì tiện chăm sóc ta, là cùng ta ngủ chung, kết quả tên kia biết được liền cứ luôn ồn ào! Còn muốn ba người chen chúc một giường!”
“Ta thấy phiền, sau này liền tự mình ngủ, Úc ca còn mua vài con thú bông dễ ôm cho ta ôm, bất quá sao...”
“Thỉnh thoảng nhân lúc hắn không có ở đây, ta vẫn sẽ lén lút đi cùng Úc ca ngủ chung, cho dù xong việc hắn phát hiện, cũng không làm gì được ta, rốt cuộc Úc ca chính là đứng về phía ta.”
Khóe môi Nhã Thương Tuế nhếch lên, cười hệt như con mèo trộm tanh.
“Các ngươi... cùng nhau ngủ?” Thần sắc Thiên Thư Ương có chút phức tạp.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại trưởng thành, tên gia hỏa kia lại keo kiệt, hơn nữa ta thường xuyên đều ở nơi khác, liền không mấy khi ngủ cùng Úc ca.”
Thiên Thư Ương nhẹ nhàng thở ra, xem ra là chuyện khi còn nhỏ.
Nhưng là hắn nghe, cảm thấy hai vị bằng hữu của Nhã huynh, có phải là quan hệ không quá thích hợp?
“Hai vị bằng hữu của Nhã huynh... chính là quan hệ vô cùng tốt?”
“Cũng khá tốt, thường xuyên dính lấy nhau.”
Tuy rằng Nhã Thương Tuế không muốn thừa nhận, nghĩ đến tên kia liền tức giận: “Thỉnh thoảng ta kết thúc công việc trở về ở, tên gia hỏa kia thế mà còn chiếm Úc ca không buông, ta ôm Úc ca một chút hắn đều phải ồn ào náo loạn, muốn Úc ca dỗ dành hắn, quả thực làm ra vẻ!”
Thiên Thư Ương lẩm bẩm: “Như vậy... Nhưng thật ra rất hâm mộ bọn họ...”
“Có cái gì đáng hâm mộ! Ngươi không phải có ta sao?!” Nhã Thương Tuế ngẩng đầu, túm túm ống tay áo Thiên Thư Ương.
Thiên Thư Ương không khỏi cười: “Phải, vô cùng may mắn... kiếp này có thể gặp được Nhã huynh.”
Nếu không gặp được, hắn sợ là... đã sớm không còn ở trên đời này rồi.
519 nghe được đối thoại của bọn họ, có chút muốn nói lại thôi.
Dường như hai người bạn của Tuế Tuế, là một đôi a.
Nhưng dường như Tuế Tuế cũng không cảm kích.
... Thôi, nó vẫn là không nói, vẫn là chờ Tuế Tuế tự mình phát hiện đi.
Mùa thu Bắc Tiêu đến nhanh, mấy ngày trước vẫn còn xanh khắp núi đồi, một đêm gió thổi qua, màu xanh lục chậm rãi chuyển sang màu nâu.
Thoáng chốc, bọn họ đã ở Bắc Tiêu qua hơn nửa năm.
Mà thế cục triều Nguyên, cũng đang chậm rãi phát sinh biến hóa.
Chiều tối hôm nay, Vệ Nhất từ bên ngoài trở về, sắc mặt có chút phức tạp mà đưa một phong thư cho Thiên Thư Ương, giọng nói ép xuống rất thấp: “Điện hạ, tin tức từ hoàng thành, Bệ hạ mới sách phong một vị Tĩnh phi, nghe nói... dung mạo khí chất cùng Thư phi đã qua đời có vài phần giống nhau.”
Thư phi, đó là mẫu phi của Thiên Thư Ương.
Nhã Thương Tuế đang ngồi một bên ăn váng sữa tử cuốn, nghe được hai chữ “Thư phi”, động tác đầu ngón tay dừng lại một chút.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Thiên Thư Ương, chỉ thấy ngón tay đối phương đang nắm giấy vì dùng sức mà hơi trắng bệch. Đôi mắt đen luôn trầm tĩnh kia, hiện lên một tia trào phúng.
“Đã biết.”
Thiên Thư Ương đặt thư viết ở trên ánh nến, ngọn lửa dần dần cắn nuốt, thư viết hóa thành tro tàn.
Kế hoạch đã bắt đầu bán ra một bước, hắn nên vui mừng mới phải.
Người kia là loại người như thế nào, hắn vốn đã biết, tội gì còn ôm lấy tia chờ mong không cần thiết kia.
Vệ Nhất còn định nói thêm gì đó, ví dụ như Hoàng hậu đã đang âm thầm nhằm vào Tĩnh phi, hoặc là Bệ hạ dường như lại có ý định đoạt binh quyền của Kiều lão tướng quân, lại bị Vệ Nhị chạm nhẹ sau lưng.
Hai người liếc nhau, cuối cùng vẫn lui ra ngoài.
Trong trướng chỉ còn Thiên Thư Ương và Nhã Thương Tuế hai người, ánh nến an tĩnh cháy, kéo bóng dáng Thiên Thư Ương rất dài, đổ trên mặt đất, lại có chút cô đơn.
Nhã Thương Tuế cầm một miếng váng sữa tử cuốn, đưa tới bên miệng Thiên Thư Ương, giọng nói nhẹ nhàng: “Điện hạ, có muốn ăn chút gì không?”
Thiên Thư Ương nghiêng đầu nhìn hắn. Người trước mắt mày mắt mang theo ý cười, hình dáng nhu hòa trong ánh nến thêm vài phần sắc ấm.
Hắn tự nhiên mà cầm lấy tay Nhã Thương Tuế, há mồm tiếp nhận sự đút ăn của hắn. Vị sữa thơm tan trên đầu lưỡi, xua đi một chút u ám.
Thiên Thư Ương đột nhiên cười cười: “Nhã huynh, kế hoạch đã tiến hành bước đầu tiên, ta nên vui vẻ mới đúng, có phải không?”
Nhã Thương Tuế lắc đầu: “Không có nên hay không nên, không vui chính là không vui, nơi này không có người khác, Điện hạ vì sao phải băn khoăn nhiều như vậy?”
Đúng vậy, vì sao ngay cả cảm xúc của mình, cũng phải cưỡng ép bản thân điều khiển chứ?
Người đã mất sẽ không trở về, mà sự tàn nhẫn còn lại cũng được, oán hận cũng thế, không nên buông, hà tất phải buông.
“Khi Mẫu phi ta mới vừa vào cung, cũng là rất được sủng ái.” Thiên Thư Ương bỗng nhiên mở miệng, giọng nói bình tĩnh, như là đang kể chuyện của người khác.
“Phụ hoàng từng nói thích xem bà cưỡi ngựa b.ắ.n cung, còn vì bà trồng đầy ao hoa sen trong Ngự Hoa Viên, nói muốn cho bà khi buồn phiền vào mùa hè, có thể nhìn thấy cảnh trí yêu thích.”
Nhã Thương Tuế không nói chuyện, an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng tự mình ăn một chút váng sữa tử cuốn, lại đút cho Thiên Thư Ương một chút.
“Nhưng sau này... Mẫu phi sinh hạ ta sau, thân thể vẫn luôn không tốt, triền miên giường bệnh. Đại khái là người mất đi sự tiêu sái tươi trẻ trước đây, cảm giác mới mẻ của Phụ hoàng cũng qua, dần dần liền không đến cung bà nữa.”
“Năm Mẫu phi qua đời, ông ngoại nói, ông đã không nhìn thấy bóng dáng con gái mình trước đây nữa.
Nhã huynh, ngươi nói, hiện giờ Tĩnh phi tiến cung, người kia... lại đang tìm kiếm loại cảm giác mới mẻ gì? Hay lại có thể nhìn thấy, hồi tưởng lại bóng dáng của một người khác?”
Nhã Thương Tuế khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia dường như bao hàm ý vị khó tả: “Điện hạ, ngươi vì sao phải đi tìm tòi nghiên cứu ý tưởng của một người có lẽ đối với ngươi mà nói không quan trọng?
Trên đời cho dù thật sự có thuật đọc tâm, nhưng người khẩu thị tâm phi, lời nói hành động không nhất quán có rất nhiều, ngươi có thể chi phối được bao nhiêu?”
“Không chi phối được tâm tư người khác, vậy thì, làm những chuyện khiến mình vui vẻ.”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi còn bé, hai người kia, chẳng phải cũng nói yêu nhất mình sao?
Kết quả, thà rằng vì một tên ngốc đi tìm chết, cũng sẽ không lựa chọn mình.
Nếu đã như vậy, thì tại sao phải tự mình làm khó mình? Đó mới là thật sự ngu xuẩn.
“Điện hạ, ngươi cũng không biết ngày nào mình sẽ chết, muốn làm gì thì làm cái đó, vì những người đáng c.h.ế.t kia mà phiền não, đó mới là không đáng.”
Nhã Thương Tuế cầm một miếng váng sữa tử cuốn siêu lớn, đưa tới bên môi Thiên Thư Ương, dỗ dành giống như hống trẻ con: “Nào, há miệng to ra, A— Nếu ngươi cần nói, hôm nào ta giúp ngươi đem những người đó lộng chết!”
“Nhã...” Thiên Thư Ương vừa mới khẽ hé miệng, Nhã Thương Tuế liền nhét đồ ăn vào, chặn lại lời hắn.
Bất đắc dĩ ăn xong, con ngươi Thiên Thư Ương đã cong lên: “Nhã huynh, phương thức an ủi người của ngươi thật đặc biệt.”
Một bên làm động tác đáng yêu, một bên nói ra những lời tàn nhẫn, thật là...
“Hừ, đó là!” Nhã Thương Tuế kiêu ngạo nói: “Ta nhưng dễ dàng không dỗ người, trước nay đều là người khác dỗ ta, Điện hạ, ngươi nên cảm thấy may mắn.”
Thiên Thư Ương nhẹ giọng nói: “Ừm, đương nhiên, ta xác thật may mắn.”
