Cái lạnh cuối thu đã chậm rãi thấu xương.
Không quá mấy ngày, Vương Bắc Tiêu liền triệu tập các thủ lĩnh bộ lạc, thương nghị việc di chuyển ở doanh trướng chính.
Mùa đông thảo nguyên cực kỳ lạnh giá, gió tuyết tàn phá, cần thiết phải chuyển tộc nhân đến vùng đất thấp lòng chảo phía nam trước trận tuyết đầu tiên.
Nơi đó chắn gió, lại có nguồn nước sung túc, có thể để người già và trẻ em an ổn qua mùa đông.
Đội ngũ di chuyển mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, từng nhóm chậm rãi hướng nam.
Nhưng sự việc cố tình rẽ sang hướng khác.
Nhóm tộc nhân di chuyển đầu tiên vừa đến vùng đất thấp lòng chảo, liền có người cưỡi ngựa cấp tốc quay trở về báo tin.
“Vương thượng! Không tốt! Người bộ lạc Kéo Bặc chiếm trước lãnh địa của chúng ta! Bọn họ nói lãnh địa của chúng ta có vị trí địa lý tốt, cứng rắn muốn chúng ta nhường chỗ, còn làm bị thương người của chúng ta!”
Âm thanh xuyên qua rất xa, khiến mọi người tức giận không thôi.
Nhã Thương Tuế nghe được sự ầm ĩ bên ngoài, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa đi ra ngoài vây xem một chút.
Sau khi trở về, lười biếng nói với Thiên Thư Ương: “Điện hạ, địa bàn của bọn họ dường như bị bộ lạc Kéo Bặc cướp mất.”
Thiên Thư Ương có chút kinh ngạc, kiếp trước cũng không xảy ra chuyện này.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu quỹ đạo vận mệnh của hắn đã thay đổi, rất nhiều sự tình sẽ sinh ra biến số, cũng nằm trong sự hợp lý.
519 vốn đang đứng trên đỉnh lồng chim cũng vô cùng giật mình, bay đến vai Nhã Thương Tuế, Oa oa oa kêu không ngừng.
【 Tuế Tuế! Vốn không nên xảy ra chuyện này a! 】
Nhã Thương Tuế lại khá bình tĩnh, cho nó một ánh mắt ý bảo lát nữa nói.
Ý tưởng của hắn kỳ thật cũng gần giống Thiên Thư Ương, hiệu ứng cánh bướm mà. Tới đâu hay tới đó.
Thiên Thư Ương lấy ra bản đồ Bắc Tiêu, đầu ngón tay vẽ một vòng ở vị trí vùng đất thấp lòng chảo, giải thích cho Nhã Thương Tuế nghe:
“Cũng không kỳ quái, tộc trưởng Kéo Bặc từng tranh đoạt vị trí kia với Vương Bắc Tiêu.
Năm đó khi Vương Bắc Tiêu đăng cơ, hắn tuy ngoài mặt thần phục, nhưng trong lòng vẫn không phục, những năm gần đây, hai bên thường xuyên sẽ có xung đột, bất quá không làm lớn chuyện.”
“Thì ra là có thù cũ?”
Nhã Thương Tuế tò mò thò lại gần, đầu cách đầu Thiên Thư Ương cực gần, hơi thở phả ra như có như không dừng trên đầu ngón tay Thiên Thư Ương, khiến đầu ngón tay đối phương rụt lại một chút.
Nhã Thương Tuế không phát hiện, còn truy vấn: “Bộ lạc Kéo Bặc ở đâu?”
Thiên Thư Ương chỉ vị trí trên bản đồ cho hắn.
“Việc này xảy ra, Vương Bắc Tiêu cùng Đại vương tử đại khái sẽ dẫn binh đi.”
Nhã Thương Tuế vô cùng lạc quan nói: “Không sao, chỉ cần không liên quan đến chúng ta là được, Vương Bắc Tiêu hẳn là cũng không đến mức kém cỏi như vậy, lập tức liền bị người ta đánh bại.”
Thiên Thư Ương cũng quả thật nghĩ như vậy, đối mặt đối kháng, xác suất Vương Bắc Tiêu bại bởi Kéo Bặc không lớn.
Nhưng là, chuyện rõ ràng như vậy, Kéo Bặc sẽ hành động theo cảm tính như thế sao?
Quả nhiên, ngày hôm sau, Vương Bắc Tiêu liền kêu Thiên Thư Ương hai người đến kim trướng, thông báo việc này cho hai người.
Vương Bắc Tiêu thở dài một hơi: “Điện hạ cứ lưu lại nơi này, Mạch Qua sẽ lưu thủ nơi này, bảo hộ an toàn cho các vị.”
Thiên Thư Ương gật đầu, dáng người đĩnh bạt như tùng: “Cầu chúc Vương thượng chiến thắng trở về.”
Gió thu hiu quạnh, một hàng đội ngũ dài chạy băng băng trên thảo nguyên đi xa, nhìn từ xa, lại cũng như con kiến nhỏ bé.
Thiên Thư Ương thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lại, lại thấy Nhã Thương Tuế giống như người không có việc gì, vuốt ve lông quạ đen trong lòng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Vạt áo màu lam nhạt theo gió mà bay, tóc cắm trâm bạch ngọc, nghiễm nhiên là một bức tranh tự tại thích ý.
Thiên Thư Ương đối với con quạ đen này thỉnh thoảng xuất hiện thỉnh thoảng biến mất đã tập mãi thành thói quen.
Lúc đầu, hắn còn cảm thấy nó đứng trên người Nhã Thương Tuế, đen như mực, có một loại quái dị không xứng đôi với Nhã Thương Tuế. Sau này xem nhiều cũng liền thuận mắt.
Vốn là thời buổi rối loạn, nhưng Thiên Thư Ương nhìn Nhã Thương Tuế, nội tâm hắn lại vô cùng bình thản an tĩnh.
________________________________________
Sau khi Vương Bắc Tiêu và Tiêu Mạch Hành đi, cuộc sống dường như cũng không có quá nhiều thay đổi, chỉ là thị vệ xung quanh tăng lên.
Nhã Thương Tuế nhàn nhã, thỉnh thoảng đi theo Tiêu Mạch Nhiêu đi dạo ở đồng cỏ gần đó, chỉ là cảnh tượng hiu quạnh trước mắt, thiếu đi rất nhiều thú vị.
“Ca ca xinh đẹp, huynh nói Phụ vương và Đại ca khi nào có thể trở về nha?”
Tiêu Mạch Nhiêu ngồi trên mặt đất đã khô vàng, trong tay cầm một cọng cỏ đuôi chó nhẹ nhàng đung đưa.
Cọng cỏ này đại khái là cá lọt lưới của gió thu, lông tơ trên bông cỏ vẫn còn mang theo chút ánh sáng mềm mại.
Nhã Thương Tuế ngồi xổm bên cạnh nàng, xoa xoa lông tơ trên mũ nàng, mềm mại.
“Nhanh thôi, Phụ vương và Đại ca ngươi lợi hại như vậy, khẳng định có thể rất nhanh giải quyết vấn đề.”
Đang nói, cổ tay truyền đến một trận ngứa. Cúi đầu, tiểu công chúa đang vòng cỏ đuôi chó trên cổ tay hắn, nhánh cỏ mảnh khảnh thắt lỏng một cái nút, giống như một chiếc vòng tay đơn sơ mà tươi sống.
Chiếc vòng cỏ lỏng lẻo đeo trên cổ tay tinh tế như ngọc, dường như đem một chút ý xanh còn sót lại của mùa thu cũng đều cột ở trên cổ tay.
Tiêu Mạch Nhiêu vô cùng vừa lòng vỗ vỗ tay: “Ca ca xinh đẹp, đẹp không?”
Nhã Thương Tuế giơ cổ tay lên đung đưa, cong mắt cười: “Đẹp.”
Tiêu Mạch Nhiêu cười hì hì: “Chờ mùa xuân đến, ta biết có một chỗ, có rất nhiều hoa xinh đẹp, đến lúc đó ta phải làm vòng hoa cho ca ca xinh đẹp!”
“Ngươi không làm cho các ca ca của ngươi sao? Đến lúc đó bọn họ ghen làm sao bây giờ?”
“Ừm... Tốc độ ta làm quả thật rất chậm.” Tiểu công chúa tức khắc rối rắm lên, bất quá rất nhanh liền thần sắc sung sướng nói: “Sang năm ta lại lớn lên một tuổi, tay khẳng định khéo hơn, tốc độ khẳng định sẽ nhanh hơn! Đến lúc đó ta làm nhiều cái!”
Tiểu cô nương vô cùng tự tin.
Bộ dáng vô ưu vô lo, đúng là rất tốt.
Ánh hoàng hôn màu cam hồng nhuộm lên thân ảnh hai người thành tông màu ấm, ngay cả gió cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh bạc rơi xuống đầy đất.
Cơn gió ôn nhu theo mặt trời lặn, lạnh hơn ban ngày rất nhiều, cũng không tình tứ hơn bao nhiêu, thổi đến lều trại hô hô rung động.
Nhã Thương Tuế và Thiên Thư Ương ngồi xếp bằng trên thảm, đang đánh bài poker.
Bài poker như cũ được mua từ hệ thống thương thành.
“Điện hạ, lại chơi ván cuối cùng! Lần này ta khẳng định có thể thắng!”
Nhã Thương Tuế nhéo mấy tờ bài trong tay, mày nhăn đến gắt gao.
Ngay từ đầu Nhã Thương Tuế hứng thú bừng bừng dạy Thiên Thư Ương luật chơi bài, chỉ tiếc, sau khi Nhã Thương Tuế thắng hai ván, Thiên Thư Ương đã hoàn toàn hiểu rõ cách chơi, liền không còn để Nhã Thương Tuế thắng nữa.
Thiên Thư Ương nhìn bộ dạng hắn phồng má, đáy mắt dâng lên ý cười: “Được, ván cuối cùng. Bất quá Nhã huynh, thua cũng không thể lại giấu bài xuống dưới thảm.”
Lần trước Nhã Thương Tuế thua nóng nảy, nhân lúc hắn không chú ý nhét một tờ “Đại vương” vào khe thảm, còn cãi bướng nói bài tự mình chạy.
Cuối cùng vẫn là Thiên Thư Ương từ khe thảm sờ ra, nhìn bộ dạng hắn đỏ mặt quay đầu đi, nhịn không được cười một hồi lâu.
“Lần này sẽ không!” Nhã Thương Tuế cứng cổ phản bác.
Kết quả không bao lâu, Nhã Thương Tuế trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không muốn tin tưởng cục diện trước mắt: “Sao có thể?! Ta lại thua?”
“Đừng giận, là Nhã huynh dạy tốt, lần sau chúng ta đổi một trò chơi Nhã huynh am hiểu hơn?”
Nhã Thương Tuế vừa định nói được, bỗng nhiên nghe được ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, tiếng quát tháo của binh lính, cùng với âm thanh binh khí va chạm, dũng mãnh ùa vào trong trướng.
“Có địch tập! Bảo vệ tốt Vương phi và Tam công chúa!”
