Trọng Sinh, Người Đẹp Bệnh Kiều Bị Chăm Kỹ Trên Giường

Chương 17

Sự bồi thường của Vương Bắc Tiêu đến nhanh hơn trong tưởng tượng.

Qua hai ngày, trời vừa sáng, người hầu liên tục mang một số gấm vóc, da lông, ngọc thạch linh tinh dọn vào doanh trướng tiếp khách.

Cuối cùng ngay cả gối đầu của Nhã Thương Tuế cũng có thêm hai cái đệm tựa lông cừu thêu thú văn chỉ vàng.

Nhã Thương Tuế ôm đệm tựa cọ cọ: “Điện hạ, Vương Bắc Tiêu còn có chút ý tứ, biết ta thích cái gì.”

Thiên Thư Ương đang chỉnh lý sách vở trên bàn, nghe vậy, đi đến bên cạnh hắn, đầu ngón tay lướt qua đường may tinh tế trên đệm tựa.

“Nghe nói Vương phi Bắc Tiêu cùng Đại vương tử đã trở về, những thứ này đại khái là bút tích của bọn họ.”

Bằng không dựa theo tính tình thẳng thắn của Vương Bắc Tiêu, làm sao có thể nghĩ đến việc tặng những thứ này.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Bên ngoài trướng đột nhiên truyền đến giọng cung kính của Trản Tình: “Tam điện hạ, Nhã công tử, Vương phi nương nương cùng Đại vương tử đã tới.”

Hai người lần lượt đi ra ngoài trướng, điều chú ý trước hết đó là người phụ nữ đứng phía trước.

Mày mắt nàng không giống vẻ thâm thúy cứng cỏi của người Bắc Tiêu, mà nhu hòa tựa như nước xuân.

Thấy bọn họ đi ra, nàng tiên hành lễ với họ: “Tam điện hạ, Nhã công tử, khoảng thời gian trước ta và Hành nhi đi thăm thân thích ở phía Đông thảo nguyên ở tạm, hôm qua mới về, nghe nói Mạch Qua có va chạm nhị vị, đặc biệt đến thỉnh tội.”

Thanh niên bên cạnh nàng lớn lên có bốn phần giống nàng, đặc biệt là mày mắt, không giống Tiêu Mạch Qua thâm thúy.

Hắn hành lễ với hai người: “Em trai ta không tốt, gây thêm phiền phức cho nhị vị. Mẫu thân đã chuẩn bị mỏng yến, còn xin nhị vị dời bước, để Mạch Qua đích thân bồi một lời xin lỗi.”

Hai người liền đi theo họ tới chỗ yến hội.

Tiêu Mạch Qua ngồi ở góc, trên mặt còn mang theo vết bầm tím do Thiên Thư Ương đánh từ hôm trước.

Thấy bọn họ tiến vào, không tình nguyện đứng dậy, rề rà đi đến trước mặt hai người, lấp lửng phun ra một câu: “Trước đây là ta không đúng, xin lỗi.”

Nhã Thương Tuế liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời, ngược lại tránh hắn ra, cầm lấy một miếng nãi tô trên bàn cắn một ngụm: “Điện hạ, cái này ăn ngon này!”

Sắc mặt Tiêu Mạch Qua tức khắc càng khó coi.

Vương phi Bắc Tiêu đúng lúc hòa giải, mời mọi người ngồi xuống trước.

Trong yến hội, Vương phi Bắc Tiêu thường xuyên nhắc đến phong thổ triều Nguyên, lời trong lời ngoài đều đang kéo gần khoảng cách.

Thấy Vương phi Bắc Tiêu dường như khá quen thuộc với triều Nguyên, Thiên Thư Ương trong lòng có vài phần suy đoán: “Vương phi chính là người triều Nguyên?”

Vương phi Bắc Tiêu cũng không bất ngờ với câu hỏi của hắn, cười gật đầu: “Điện hạ nhạy bén, ta vốn không phải người Bắc Tiêu, là lớn lên ở một thôn xóm nhỏ biên cảnh triều Nguyên.”

“Vậy ông ngoại ta cùng ngài?”

Hắn chỉ biết ông ngoại từng nói với hắn rằng ở Bắc Tiêu, Vương Bắc Tiêu sẽ chăm sóc một chút, lại không biết nguyên nhân cụ thể, hiện giờ xem ra, có lẽ là có liên quan đến Vương phi Bắc Tiêu.

Vương phi Bắc Tiêu nghe vậy, trong mắt mang theo một tia hoài niệm, nhẹ nhàng gật đầu: “Điện hạ đã hỏi, ta cũng không giấu nhị vị.

Hơn hai mươi năm trước khi ta cùng Đại vương quen biết, hai nước đang vì tranh chấp lãnh địa biên cảnh mà không ngừng giao chiến, Đại vương vốn định đưa ta về Bắc Tiêu, nhưng người nhà ta không muốn, liền từ chối.”

“Nhưng không ngờ thế sự vô thường, thôn xóm không vì tranh chấp của hai nước mà chịu hại, lại gặp phải thổ phỉ, quan phủ binh lính chậm chạp không đến, người trong thôn phần lớn c.h.ế.t thảm.

Vốn tưởng rằng ta cũng sẽ c.h.ế.t dưới đao thổ phỉ, trùng hợp khi đó Kiều lão tướng quân dẫn binh đi ngang qua, cứu những người còn sót lại.”

“Ta khi đó không nơi nương tựa, không biết đi đâu, Kiều lão tướng quân lén khai đạo ta, bách tính nếu có thể sống cuộc sống yên vui, ở đâu cũng đều như nhau. Cho nên ta mới đến Bắc Tiêu, mấy năm nay, Đại vương cũng đối đãi ta cực kỳ tốt.”

Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Thiên Thư Ương nhiều vài phần khẩn thiết: “Việc Mạch Qua làm lần này, cũng là do ta dạy dỗ bất lực, bản tính nó không xấu, chỉ là bị chiều hư, hành sự không biết nặng nhẹ. Xin xem ở mặt mũi Kiều lão tướng quân, còn thỉnh nhị vị có thể tha thứ cho nó lần này.”

Thiên Thư Ương trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ngữ khí ôn hòa: “Việc này nên do Nhã huynh quyết định.”

Nhã Thương Tuế đang nhéo chỉ vàng trên đệm tựa chơi, nghe vậy ngước mắt, đôi mắt hoa đào cong thành trăng non: “Ta không có gì để nói cả, dù sao hắn cũng không thật sự làm gì ta, còn bị ta đá một cước đâu.”

Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Tiêu Mạch Qua, cười tủm tỉm bổ sung: “Bất quá lần sau còn dám chọc ta, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu ~”

Tiêu Mạch Qua tức khắc nhớ lại chuyện thân thể mình, bị Tiêu Mạch Hành bên cạnh ấn xuống: “Ngồi yên!”

Tiêu Mạch Qua người này tuy phong lưu, nhưng cũng xác thật khá sợ đại ca hắn, cắn răng nhịn xuống.

Sau khi yến hội tan, Nhã Thương Tuế đang định đi theo Thiên Thư Ương về doanh trướng, bị Tiêu Mạch Qua ngăn lại.

Hắn cười rạng rỡ, vẻ mặt tươi tắn hỏi: “Nhị vương tử sao vậy?”

Sắc mặt Tiêu Mạch Qua âm trầm, hạ giọng nói: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Bước chân Thiên Thư Ương dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nhã Thương Tuế, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

Nhã Thương Tuế lại hướng hắn chớp chớp mắt, dùng khẩu hình nói câu “Không sao”, liền đi theo Tiêu Mạch Qua hướng chỗ yên tĩnh sau doanh trướng.

Thiên Thư Ương đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người biến mất sau doanh trướng, đầu ngón tay không tự giác nắm chặt cổ tay áo.

Hắn biết trải qua chuyện này, Tiêu Mạch Qua sẽ không làm gì Nhã Thương Tuế nữa, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng Tiêu Mạch Qua bóp cổ Nhã Thương Tuế, trong lòng vẫn vô danh cảm thấy thắt lại.

 

back top