Nụ hôn của Văn Túc Thời rất nhẹ, không giống đêm hôm đó.
Khương Thư Ngọc nhớ rõ đêm ấy, anh có cảm giác toàn thân mình sắp bị đối phương nuốt chửng, cảm giác đau đớn nơi môi răng hình như vẫn chưa tan hết.
“Thư Ngọc…”
Ánh mắt Văn Túc Thời có chút mê ly, anh ta giữ lấy mặt Khương Thư Ngọc, giây tiếp theo lại hôn lên một lần nữa.
Lần này khác hẳn sự dịu dàng trước đó. Anh ta thừa cơ Beta lơi lỏng, được đà lấn tới, xâm chiếm sâu hơn.
Alpha có thể cảm nhận được Khương Thư Ngọc đang run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà càng giống như một điểm mẫn cảm nào đó bị chạm vào.
Hô hấp Khương Thư Ngọc bị áp chế. Anh nắm lấy tay Văn Túc Thời, nâng eo muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Beta thậm chí không thể giãy giụa. Khoảng cách hình thể giữa hai người gần như là sự áp chế hoàn toàn. Anh cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại: “Túc… Văn Túc Thời.”
“Ổn không?”
Giọng Văn Túc Thời đã khàn đặc. Anh ta một lần nữa ôm lấy Khương Thư Ngọc, thậm chí bế anh lên một chút, muốn Khương Thư Ngọc nằm trên người mình: “Buổi tối có muốn ăn gì không?”
Khương Thư Ngọc hơi co chân lại. Đầu gối anh chạm phải một nơi nào đó khiến hô hấp anh run lên.
Đôi mắt Beta né tránh, hoảng loạn ngồi dậy khỏi người Văn Túc Thời: “Anh có muốn đi giải quyết một chút không?”
“Chỉ cần chờ một lát là được.” Văn Túc Thời giơ tay che mắt, anh ta dễ dàng nhận thấy Khương Thư Ngọc đang ngượng ngùng, đến giờ đối phương vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Ở đây môi trường không được tốt cho lắm.”
“Ở đây rẻ, em chỉ muốn thuê ngắn hạn một tháng thôi.”
Khương Thư Ngọc đứng dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Văn Túc Thời, vươn tay kéo người đứng lên: “Đói bụng rồi.”
Văn Túc Thời thuận thế đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Ngọc, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?”
“Trong nhà không có đồ ăn.”
Khương Thư Ngọc lại bị Văn Túc Thời kéo ngồi lên đùi. Anh không kháng cự, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Văn Túc Thời: “Em muốn ăn canh.”
Văn Túc Thời “Ừm” một tiếng, anh ta vỗ nhẹ lưng Khương Thư Ngọc, còn khẽ đung đưa biên độ nhỏ: “Lát nữa đưa em ra ngoài ăn.”
“Được.”
Khương Thư Ngọc nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở còn đang dồn dập: “Tối nay anh có về không?”
Văn Túc Thời cọ nhẹ tóc Khương Thư Ngọc, anh ta do dự một chút, rồi vẫn nói: “Đương nhiên là anh muốn rồi.”
“Vậy thì… ở lại đi.”
Khương Thư Ngọc đỡ vai Văn Túc Thời kéo hai người ra xa một chút, anh hơi cúi đầu: “Bác sĩ nói, thật ra tin tức tố Alpha rất tốt cho em bé.”
Ban đầu bác sĩ đã nói với anh, chẳng qua lúc đó anh chưa hề có ý định giữ lại đứa bé, cũng không nghĩ đến chuyện ở bên Văn Túc Thời.
Khóe môi Văn Túc Thời không kìm được cong xuống.
Anh ta gật đầu, trong lòng reo hò đồng thời không quên xác nhận với Khương Thư Ngọc: “Vậy chúng ta bây giờ có tính là đang quen nhau không?”
Khương Thư Ngọc dùng hai tay ôm mặt Văn Túc Thời, cúi đầu “Chụt” một tiếng hôn lên môi người trước mặt.
Anh cũng nhịn không được cười rộ lên, sau khi kích động thì bản thân lại cảm thấy ngượng ngùng: “Tính.”
“Tuyệt vời quá.”
Văn Túc Thời sau khi nhận được lời khẳng định thì không kìm được ngân nga một bài hát.
Anh ta ôm eo Khương Thư Ngọc, vùi đầu vào n.g.ự.c đối phương, cuối cùng thở dài một câu:
“Thật tốt quá…”
________________________________________
Họ ăn tối bên ngoài rồi trở về đã gần 11 giờ. Khương Thư Ngọc hoàn thành việc rửa mặt trước khi ngủ rồi chui vào ổ chăn.
Ngay sau đó, Văn Túc Thời cũng định lên giường. Alpha vén chăn lên, sững sờ một chút rồi không hề do dự ôm lấy Khương Thư Ngọc.
Cái ôm này không dùng lực, không hề làm Khương Thư Ngọc cảm thấy bị áp bức.
“Thật ra anh còn muốn cởi quần áo.” Văn Túc Thời cười khẽ: “Quyến rũ em một chút.”
“Thời tiết lạnh như vậy, anh còn muốn cởi quần áo, lát nữa đông cứng eo thì làm sao.” Khương Thư Ngọc xoay người đối mặt với Văn Túc Thời.
Anh nắm lấy tay Văn Túc Thời, vô thức xoa xoa: “Sáng mai em phải đi học.”
“Anh đưa em đi.”
Văn Túc Thời kẹp chân mình vào chân Khương Thư Ngọc: “Chân em lạnh quá.”
“Anh thì nóng quá, như cái lò sưởi vậy.” Khương Thư Ngọc cũng buồn ngủ, nói được vài câu thì mắt không mở nổi: “Không biết sáng mai… Hứa Tửu biết chuyện này có kinh ngạc không.”
“Hứa Tửu? Bạn cùng phòng của em sao?”
“…Ừm.” Khương Thư Ngọc đã nhắm mắt lại, gần như không nghe rõ Văn Túc Thời đang nói gì: “Cậu ấy rất tốt với em, em rất thích cậu ấy.”
Văn Túc Thời nghe vậy dịu dàng cong môi, anh ta cúi đầu hôn trán Khương Thư Ngọc: “Có một người bạn tốt như vậy thật sự rất may mắn.”
“Ngủ ngon, Thư Ngọc.”
“…”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng hít thở đều đặn. Văn Túc Thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn và bình yên.
Anh ta cũng nhắm mắt lại, dựa vào Khương Thư Ngọc.
Giống như cảnh tượng vô số lần xuất hiện trong mơ, giờ đây đã trở thành hiện thực, anh ta không còn cảm thấy hoảng hốt, chỉ có sự hài lòng và hạnh phúc.
Hai người dựa sát vào nhau, hơi thở dần dần hòa quyện, cho đến khi ánh mặt trời rạng rỡ—
“Em phải dậy rồi.”
Khương Thư Ngọc mơ màng ngồi dậy, anh vỗ vỗ cánh tay Văn Túc Thời, nhưng cái đầu buồn ngủ cứ không ngừng gật gù, mắt cũng mãi không mở ra được: “Em phải học tiết tám giờ sáng.”
Bình thường Văn Túc Thời dậy rất sớm, hôm nay cũng ngủ hơi muộn. Alpha đột nhiên ngồi bật dậy, anh ta lắc đầu vài cái liền tỉnh táo: “Anh đi rửa mặt ngay đây, lát nữa sẽ đưa em đến trường.”
“Buổi sáng ăn gì?”
Văn Túc Thời đứng ở mép giường thay quần áo: “Cháo nhé?”
“Dưới lầu có một tiệm ăn sáng, hương vị cũng được.”
Khương Thư Ngọc vỗ vỗ mặt mình, anh ôm quần áo bước vào phòng tắm. Dù đã chung chăn gối cả đêm, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng: “Nhanh lên một chút, em sợ trễ.”
“Được.”
Văn Túc Thời gấp chăn, sắp xếp lại giường nệm xong liền đi ra phòng khách thu dọn đồ đạc cho Khương Thư Ngọc, chẳng hạn như sách và vở cần dùng cho buổi sáng.
Anh ta đã sớm nắm được thời khóa biểu của Khương Thư Ngọc, cộng thêm những ngày thường “theo dõi”, đã sớm nắm rõ thói quen của đối phương.
“Em xong rồi, anh đi tắm đi.” Khương Thư Ngọc từ phòng tắm bước ra, anh lấy một chiếc cốc mới, pha hai ly nước mật ong: “Uống nước đi.”
Văn Túc Thời hành động rất nhanh, anh ta vuốt tóc, bưng cốc uống một hơi cạn sạch.
Thấy Khương Thư Ngọc đang nhìn chằm chằm mình, anh ta không những không ngượng mà còn nhướn mày với Khương Thư Ngọc: “Xuất phát.”
Nụ cười trong mắt Khương Thư Ngọc không hề tắt. Anh ôm túi ngồi vào ghế phụ, trong tay còn cầm bánh bao và sữa đậu nành Văn Túc Thời vừa mua.
Beta nhìn Alpha vài lần, không vội bắt đầu ăn, mà nắm chặt trong tay, định bụng sẽ ăn trên đường đến phòng học.
“Sao không ăn vậy?” Văn Túc Thời nhạy bén nhận ra điểm này, anh ta có chút hoang mang: “Không đói à?”
Khương Thư Ngọc lắc đầu: “Em sợ mùi vị quá nồng.”
Văn Túc Thời phủ nhận: “Sẽ không đâu. Anh mở cửa sổ thông gió rồi, em ăn đi. Lẽ nào anh còn chê em sao?”
Để chứng minh mình thật sự không bận tâm, khi chờ đèn đỏ, anh ta lấy chiếc bánh bao đặt bên cạnh mình ra, ba bốn miếng liền giải quyết xong một cái: “Trưa nay nếu anh rảnh thì sẽ đến đón em đi ăn.”
Khương Thư Ngọc nghiêng đầu nhìn hai bên quai hàm phồng lên của Văn Túc Thời, anh im lặng cười.
Anh cũng bắt đầu ăn sáng, anh thực sự rất đói. Hình như từ khi mang thai, khẩu vị của anh đã lớn hơn không ít.
Anh đến trường học lúc 7 giờ rưỡi, đi bộ đến phòng học thì cũng gần 8 giờ.
Khương Thư Ngọc tháo dây an toàn. Đôi mắt anh khẽ chuyển động, trước khi bước xuống xe, anh đột nhiên quay đầu nhìn Văn Túc Thời: “Em đã suy nghĩ rất lâu rồi—”
“Ừm?”
Văn Túc Thời chờ đợi câu nói của Khương Thư Ngọc: “Chuyện gì?”
“Có lẽ em sẽ giữ lại em bé.”
Khương Thư Ngọc nói xong câu đó liền mở cửa xe bước xuống, chỉ để lại Văn Túc Thời một mình tiêu hóa lời nói này.
Anh ta phản ứng lại thì “Ha” một tiếng, sau đó ý cười trên mặt không sao che giấu được.
Một người bằng lòng mạo hiểm sinh tử để sinh hạ đứa trẻ có m.á.u mủ của họ, làm sao có thể không yêu anh ta?
Văn Túc Thời xoa xoa mặt. Chạm vào vết thương trên môi thì đau, sự đau đớn đó cho anh biết đây là sự thật.
Khương Thư Ngọc thật sự đã đồng ý, anh ta thật sự đã ở bên Khương Thư Ngọc.
Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời đang yêu nhau!
“Cứ như một giấc mơ vậy.”
Văn Túc Thời mím môi dưới, anh ta cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho Khương Thư Ngọc: 【Lát nữa chúng ta lại đi bệnh viện kiểm tra một chút được không?】
【Kiểm tra xem cơ thể em có thực sự có thể sinh hạ đứa bé này không.】
Văn Túc Thời sợ Khương Thư Ngọc hiểu lầm, còn thêm một câu: 【Thật ra anh rất vui.】
Nhưng anh ta cũng rất lo lắng cho cơ thể Khương Thư Ngọc, dù sao Beta mang thai có tỷ lệ quá nhỏ.
Khương Thư Ngọc vừa ngồi xuống liền nhận được tin nhắn của Văn Túc Thời. Anh mở điện thoại lướt qua, khóe môi không kìm được nhếch lên, anh chỉ gửi một câu: 【OK.】
Bên cạnh, Hứa Tửu nhìn thần sắc Khương Thư Ngọc, lập tức cảm thấy không ổn.
Hắn “Tê” một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Khương Thư Ngọc: “Văn Túc Thời đưa cậu đến đây, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Khương Thư Ngọc đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn Hứa Tửu đều là sự ôn hòa: “Hôm qua tôi đã nói chuyện với Văn Túc Thời, giải quyết một vài hiểu lầm trước đây của chúng tôi.”
“Sau đó chúng tôi quen nhau.” Khương Thư Ngọc cắn môi dưới, nghĩ nghĩ vẫn nói quyết định của mình cho Hứa Tửu: “Đứa bé tôi cũng tính giữ lại.”
“Oh yeah!”
Hứa Tửu không kìm được reo hò. Hắn nhất thời không kiểm soát được âm lượng, khiến không ít sinh viên đều nhìn về phía hắn. Hứa Tửu ngượng ngùng cười: “Xin lỗi.”
Khương Thư Ngọc bị Hứa Tửu chọc cười, anh vô cùng chân thành nói với Hứa Tửu: “Cảm ơn cậu.”
“Nói lời khách sáo đó làm gì, tớ đã sớm biết hai người rất xứng đôi mà.”
Hứa Tửu xoa xoa tay: “Đúng rồi, có thể cho tớ xem siêu âm của em bé không, trước đây tớ đã muốn xem nhưng không dám đòi.”
“Đương nhiên là được.”
Khương Thư Ngọc mở album ảnh ra cho Hứa Tửu xem: “Hình như đã thấy được một chút tay chân, nhưng vẫn còn rất nhỏ.”
Hứa Tửu xem đến mê mẩn. Hắn cảm thán: “Tớ thực sự rất bội phục cậu, cái giá phải trả để sinh một đứa bé là không thể đánh giá được.”
Khương Thư Ngọc không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Hứa Tửu. Ngồi ở trong cùng, Thích Vụ bất lực gãi tóc, hoàn toàn không biết hai người đang nói về chuyện gì.
Buổi sáng tổng cộng hai tiết học. Giờ nghỉ giữa giờ, lớp trưởng lớp họ tìm đến: “Chúng ta dự định cuối tuần này toàn bộ lớp sẽ đi team building, không biết mọi người có hứng thú tham gia không?”
Lớp trưởng thấy hai người không trả lời, lại nói thêm một câu:
“Có thể dẫn theo người nhà đấy nhé!”
