Lớp trưởng đi rồi, Hứa Tửu lập tức dùng khuỷu tay thúc vào Khương Thư Ngọc.
Hắn chớp mắt vài cái, vẻ mặt cười gian xảo: “Nghe thấy không, có thể mang người nhà đó nha.”
“Cậu xác định cậu ấy không nói đến cậu và Thích Vụ à?” Khương Thư Ngọc có chút buồn cười.
Hai người kia hoàn toàn không nghĩ đến chuyện che giấu tình cảm của họ. “Phải xem xem địa điểm tổ chức là ở đâu đã. Nếu cần tiêu hao nhiều thể lực thì tôi sẽ không đi, tình trạng cơ thể tôi hiện tại vẫn chưa đủ ổn định.”
Tay Khương Thư Ngọc dừng lại trên bụng dưới, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Giữa hai hàng lông mày anh là sự dịu dàng chưa từng có trước đây.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tửu, khẽ nhếch đuôi mày: “Hôm nay mặt trời đẹp, đúng không?”
Hứa Tửu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhìn thấy sự thay đổi của Khương Thư Ngọc chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khóe môi hắn cũng khẽ cong lên.
Hắn dựa vào người Thích Vụ, thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”
“Hôm nay quả là một ngày thời tiết đẹp.”
________________________________________
Gần tan học, Văn Túc Thời gửi tin nhắn cho Khương Thư Ngọc, nói rằng sẽ đợi anh ở cổng trường.
Vì vậy, sau khi tan học, Khương Thư Ngọc lập tức nói lời tạm biệt với Hứa Tửu.
Hứa Tửu giả vờ lau nước mắt: “Có đàn ông rồi là vứt bỏ tớ luôn.” Thích Vụ bất đắc dĩ kéo hắn đi, gật đầu với Khương Thư Ngọc: “Đi rồi.”
Khương Thư Ngọc bước về phía cổng trường. Beta siết chặt quai ba lô.
Dù mới gặp buổi sáng, nhưng anh hiện tại lại đặc biệt hồi hộp. Khương Thư Ngọc thở sâu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi bước ra.
Văn Túc Thời quả nhiên đang đợi anh ở bên ngoài. Alpha đã thay một bộ vest khác, vóc dáng ưu việt thu hút mọi ánh nhìn.
“Chào anh.” Khương Thư Ngọc đi đến trước mặt Văn Túc Thời rồi dừng lại, cố gắng phớt lờ những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình: “Anh đợi lâu không?”
“Chào em.” Văn Túc Thời nắm lấy tay Khương Thư Ngọc, cố ý trêu chọc: “Vị học đệ này có muốn cùng đi ăn trưa không? Cho học trưởng một chút mặt mũi?”
Vành tai Khương Thư Ngọc đều đỏ bừng, anh vươn tay đẩy Văn Túc Thời một cái: “Mau lên xe, em đói rồi.”
“Được.” Alpha không tiếp tục trêu chọc Khương Thư Ngọc nữa. Anh ta giúp Beta mở cửa xe.
Khi đóng cửa lại, anh ta đối diện với ánh mắt Khương Trình ở một bên.
Thần sắc anh ta lập tức lạnh đi, nhưng giây tiếp theo liền mỉm cười với các học sinh khác: “Bạn trai tôi, cũng là vị hôn phu.”
Văn Túc Thời nói xong liền lên xe. Khương Thư Ngọc ngồi ở ghế phụ, cửa sổ xe lúc nãy không đóng hẳn, anh nghe rõ lời Văn Túc Thời nói.
Anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao đột nhiên anh lại nói như vậy?”
Alpha thần sắc lãnh đạm: “Sáng nay anh đưa em đến đây bị chụp ảnh, bọn họ gửi ảnh cho anh, ý đồ muốn khống chế anh. Anh đã đi xử lý bọn họ một chút. Nếu anh không nói, trong trường học lại sẽ truyền ra những tin đồn không hay.”
Khương Thư Ngọc tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng: “Bọn họ… là ai?”
“Một số thân thích bên Văn gia, cảm thấy thân thế của em không xứng với họ.” Văn Túc Thời cắn chặt răng, nhưng vẫn kìm nén sự hung hãn: “Thay vì bị động như vậy, chi bằng thoải mái thừa nhận quan hệ giữa chúng ta.”
Khương Thư Ngọc khẽ cười: “Vậy em sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Sẽ không.” Văn Túc Thời dừng xe lại, xoa xoa tóc Khương Thư Ngọc, thì thầm bên tai Beta: “Anh sẽ khiến tất cả bọn họ biến mất.”
Khương Thư Ngọc quay đầu đối diện với ánh mắt Văn Túc Thời, anh hơi nhếch môi, sau đó cúi đầu về phía trước, trán hai người chạm nhau, hồi lâu không nói gì.
Bữa trưa hôm nay không suôn sẻ, Khương Thư Ngọc ăn đến một nửa liền chạy vào phòng vệ sinh nôn sạch.
Văn Túc Thời đau lòng đến hốc mắt đỏ hoe: “Em có muốn đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu.” Khương Thư Ngọc vỗ vỗ tay Văn Túc Thời trấn an: “Phản ứng bình thường thôi, có lẽ là do mùi hải sản quá nồng.”
Buổi chiều Khương Thư Ngọc không có tiết học, nên hai người trực tiếp về chung cư của Văn Túc Thời: “Căn phòng em thuê quá nhỏ.”
Khương Thư Ngọc ngáp một cái, trong xe ấm áp, anh rất muốn ngủ: “Cũng được mà.”
“Phòng đó không tốt, lại không có ánh mặt trời. Lát nữa xin phép ở ngoại trú.” Văn Túc Thời nắm lấy tay Khương Thư Ngọc: “Mệt không? Anh bế em lên nhé.”
“Không cần.” Khương Thư Ngọc lập tức tỉnh táo lại, đẩy Văn Túc Thời: “Em tự mình lên lầu được. Sẽ bị người khác thấy.”
“Không đâu.” Văn Túc Thời vô tội chớp chớp mắt: “Nửa tòa nhà này đều là bất động sản của anh.”
“Anh mới mua à?” Khương Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn qua: “Vậy em tự đi bộ thôi.”
Văn Túc Thời cười: “Mua được một thời gian rồi. Ở đây gần trường học, tiện cho việc đi lại.”
Alpha đứng dậy: “Buổi chiều anh có thể phải đến công ty giải quyết công việc, em ở nhà một mình được không?”
Khương Thư Ngọc vô ngữ nhìn chằm chằm Văn Túc Thời: “Em đâu phải con nít.”
Văn Túc Thời cười: “Buổi chiều anh sẽ đi lấy quần áo ở căn phòng em thuê, sau đó tối chúng ta cùng đi siêu thị xem còn thiếu gì.” Khương Thư Ngọc gật đầu: “Được.”
Khương Thư Ngọc đi theo sau Văn Túc Thời. Họ ở tầng 20, một thang máy một hộ.
Văn Túc Thời mở cửa, vẻ mặt đắc ý nhìn Khương Thư Ngọc: “Vào xem đi.”
Khương Thư Ngọc chọn đôi dép lê hình chó để mang vào. Anh cẩn thận tham quan căn phòng. “Đây đều là anh tự chọn mua sao?”
“Không phải.” Văn Túc Thời bất đắc dĩ thở dài: “Anh thật sự không thạo khoản này, đành phải giao cho người chuyên nghiệp thôi.”
Khương Thư Ngọc cong mày, đi đến trước mặt Văn Túc Thời: “Nguyên lai là như vậy, em còn tưởng Văn Tổng không gì là không làm được chứ.”
“Thật ra anh có vài mặt rất giỏi.” Văn Túc Thời ôm eo Khương Thư Ngọc, cúi đầu hôn nhẹ tai Beta: “Có muốn thử một chút không?”
Khương Thư Ngọc kéo dài âm cuối: “Mới không thèm, anh bây giờ đang chơi lưu manh đấy.”
“Anh chính là cái loại biến thái này thì phải làm sao đây?” Văn Túc Thời cười, cúi đầu hôn Khương Thư Ngọc: “Có thích anh không?”
“Anh đoán xem?”
“Anh đoán chắc chắn là vô cùng thích.”
Văn Túc Thời bế xốc Khương Thư Ngọc lên. Khương Thư Ngọc bất an: “Thả em xuống.”
Văn Túc Thời chơi trò vô lại: “Anh không muốn.”
“Anh tưởng mình là đứa trẻ ba tuổi sao.”
Khương Thư Ngọc dùng ngón tay chọc chóp mũi Văn Túc Thời, rồi hôn lên mũi anh ta.
Anh tựa đầu vào vai Văn Túc Thời, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối anh có về ăn cơm không?”
“Có về.” Văn Túc Thời ôm người đặt xuống sofa, cẩn thận tránh bụng Khương Thư Ngọc: “Anh muốn ăn gì?”
“Em sẽ nấu cơm.” Khương Thư Ngọc nhéo nhẹ tai Văn Túc Thời: “Anh muốn ăn gì?”
Văn Túc Thời nhéo nhéo ngón tay Khương Thư Ngọc: “Em làm gì anh ăn nấy.”
Khương Thư Ngọc đánh ngáp một cái, gác chân tự nhiên lên người Văn Túc Thời: “Hôm nay ban cán sự lớp đến tìm chúng em, nói cuối tuần muốn tổ chức một buổi giao lưu bạn bè.”
“Em muốn đi không?”
Khương Thư Ngọc gật đầu, nhắm mắt muốn ngủ: “Cần xem đi đâu đã. Nếu là đi leo núi thì bỏ qua, cơ thể em không cho phép.”
“Nhưng mà—” Khương Thư Ngọc mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Văn Túc Thời, nhẹ giọng nói:
“Em có thể dẫn bạn trai em cùng đi.”
