TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 33: Nụ Hôn

Thời gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc đó.

Văn Túc Thời đứng sững tại chỗ, chỉ nhìn chằm chằm Khương Thư Ngọc.

Anh ta hé môi, tựa hồ muốn nói điều gì đó nhưng không thốt nên lời.

“Tôi thật sự đã có ý định bỏ đứa bé này, nhưng hôm nay tôi chỉ đi làm kiểm tra thôi.”

Khương Thư Ngọc bước đến trước mặt Văn Túc Thời, giơ tờ đơn siêu âm lên trước mặt Alpha.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đối phương, anh không nhịn được mỉm cười, khản giọng nói: “Vào đây tắm rửa một chút đi.”

“Được.”

Văn Túc Thời lặng lẽ nhìn Khương Thư Ngọc vài giây, sau đó cúi đầu tựa trán mình vào trán Beta, chậm rãi thở ra một hơi dài:

“Đợi tôi—”

________________________________________

Buổi chiều Khương Thư Ngọc đã xin nghỉ, nên không cần đi học.

Căn nhà cũ này là loại một phòng một sảnh, nhưng may mắn là phòng khách khá lớn.

Khương Thư Ngọc trở về người cũng dính mưa, nên tiện thể Văn Túc Thời tắm xong vừa bước ra thì anh liền đi vào tắm rửa.

Đầu óc Beta cũng quay cuồng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh vẫn chưa thể tiêu hóa hết.

“Em tắm xong rồi.”

Văn Túc Thời đã gọi thư ký mang quần áo đến, anh ta mặc chiếc áo ngủ màu xanh biển, thần sắc bồn chồn lo lắng nhìn Khương Thư Ngọc.

Khương Thư Ngọc đi đến trước mặt anh ta, ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Alpha vươn tay vòng qua eo Khương Thư Ngọc, cúi người vùi đầu vào cổ đối phương: “Cảm giác cứ như một giấc mơ vậy. Ban đầu tôi còn nghĩ phải rời xa em một chút.”

Khương Thư Ngọc chớp chớp mắt, chần chờ vài giây, vẫn đưa tay ôm lại Văn Túc Thời.

Anh không nói gì, khoảng cách hai người quá gần, đến mức anh có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của Văn Túc Thời. Beta hít một hơi, chậm rãi kéo Văn Túc Thời ngồi xuống ghế sofa.

“Nó… hiện tại mấy tháng rồi?”

Văn Túc Thời quỳ một chân trên ghế sofa. Chiếc sofa này không quá dài, hai người ngồi xuống liền không còn nhiều chỗ.

Giờ phút này Khương Thư Ngọc đối mặt với Alpha, anh hơi co chân lại nhìn đối phương: “Gần ba tháng.”

“À.”

Văn Túc Thời l.i.ế.m môi dưới, anh ta tự cười mình: “Bây giờ tôi cũng không biết nên nói gì nữa.”

Khương Thư Ngọc lặng lẽ nhìn Văn Túc Thời, lông mi anh run rẩy, sau đó từ từ vén áo lên.

Beta ngước mắt nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn xem đứa bé không?”

Tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ ngược lại mang đến một cảm giác yên tĩnh. Hô hấp Văn Túc Thời đều trở nên run rẩy.

Anh ta đứng sững tại chỗ, cứ như vậy nhìn Khương Thư Ngọc vén áo lên, lộ ra làn da trắng nõn.

Bụng dưới vốn bằng phẳng lúc này lại có một độ cong rất nhỏ. Beta cũng hơi run rẩy, vành tai anh ửng đỏ: “Bây giờ vẫn chưa rõ lắm.”

Tiếng thở dốc nặng nề của Văn Túc Thời đặc biệt rõ ràng bên tai Khương Thư Ngọc.

Khương Thư Ngọc cảm thấy ngón tay anh ta dừng lại trên bụng dưới.

Anh theo bản năng căng chặt cơ thể, quay đầu đi không dám nhìn Văn Túc Thời: “Được chưa?”

“Thư Ngọc.”

Sự chênh lệch hình thể giữa Văn Túc Thời và Khương Thư Ngọc thực sự rất rõ ràng.

Khi Alpha áp xuống, Khương Thư Ngọc cảm thấy mình bị đối phương bao bọc hoàn toàn.

Anh hơi luống cuống, nhưng vẫn nâng tay chống lên vai Văn Túc Thời: “Bác sĩ nói nó rất khỏe mạnh.”

“Tôi tôn trọng suy nghĩ của em. Dù là từ bỏ nó hay rời xa nó, em mới là người quan trọng nhất đối với tôi. Đứa bé không phải là phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi.”

Văn Túc Thời ôm lấy Khương Thư Ngọc, anh ta xoay người làm Beta nằm bên trong.

Chân Khương Thư Ngọc hơi lạnh, anh ta liền kẹp chân mình vào để làm ấm.

Alpha vén tóc người trước mặt: “Tôi sẽ tìm đội ngũ y tế chuyên nghiệp chăm sóc em.”

Khương Thư Ngọc vùi đầu vào lòng Văn Túc Thời. Hành động thân mật của hai người khiến anh nhận ra—thật ra giữa họ căn bản không có khúc mắc gì.

Hốc mắt Beta hơi ửng hồng: “Một mình tôi không thể chịu trách nhiệm cho một sinh mệnh mới.”

Văn Túc Thời ôm Khương Thư Ngọc càng chặt hơn: “Tôi biết.”

“Hôm nay bác sĩ nói với tôi, nếu tôi bỏ đứa bé này, sau này sẽ không còn cách nào mang thai nữa, khoang sinh sản cần phải cắt bỏ cùng lúc.”

Khương Thư Ngọc nhớ lại lời bác sĩ hôm nay, thần sắc anh có chút hoảng hốt: “Khoảnh khắc đó, tôi không thể không thừa nhận mình đã do dự.”

“Anh có tiền, anh có thể nuôi nổi đứa bé, nhưng tôi chắc chắn cần nghỉ ngơi. Như vậy việc học của tôi cũng phải tạm dừng mấy tháng…”

Khương Thư Ngọc dùng sức nhéo quần áo Văn Túc Thời, ngẩng đầu lên trong mắt đầy vẻ hoang mang: “Tôi nên làm gì bây giờ?”

Văn Túc Thời nhìn ánh mắt Khương Thư Ngọc, đáy lòng mềm nhũn.

Anh ta dùng mặt cọ nhẹ vào mặt người trong lòng: “Bất kể em đưa ra quyết định gì, tôi đều có thể giúp cậu xử lý ổn thỏa.

Nếu cậu muốn đứa bé này, tôi có thể giúp cậu trao đổi với nhà trường, lùi lại chương trình học của cậu. Nếu cậu cảm thấy cách đó không tốt, tôi sẽ tìm người dạy kèm riêng cho cậu.”

Alpha giải quyết trước những băn khoăn trong lòng Khương Thư Ngọc. Anh ta nắm lấy tay Khương Thư Ngọc: “Đừng lo lắng, có tôi đây rồi.”

Cảm xúc Khương Thư Ngọc dần ổn định lại, anh nhắm mắt tựa vào lòng Văn Túc Thời: “Anh giỏi quá nhỉ.”

“Nếu không giỏi, thì mấy năm nay tôi chẳng phải làm vô ích sao.”

Văn Túc Thời khẽ cười một tiếng, anh ta cúi đầu nhìn Khương Thư Ngọc rất lâu: “Thư Ngọc, tôi thật lòng thích em, tôi yêu em.”

“Có lẽ em sẽ cảm thấy quá nhanh, mọi thứ quá giả dối, dù sao lời hứa là vô dụng nhất. Nhưng tôi hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi biến những lời này thành sự thật.”

Khương Thư Ngọc mở mắt nhìn qua, anh không nói gì, chỉ nắm chặt lại tay Văn Túc Thời.

Alpha tiếp tục: “Thật ra, khi chúng ta làm rõ hiểu lầm năm đó, tôi đã muốn nói. Tôi sẽ chuyển nhượng một nửa tài sản đứng tên tôi sang tên em. Bao gồm bất động sản, xe cộ và cả cổ phần, đều là của em.”

Beta ngây người, anh vội vàng ngắt lời Văn Túc Thời: “Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi không điên.” Văn Túc Thời mỉm cười. Ánh mắt anh ta nhìn Khương Thư Ngọc đặc biệt ôn hòa: “Thật ra chuyện này tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, Khương Thư Ngọc—”

“Tôi muốn kết hôn với em.”

Khương Thư Ngọc nghe lời này, cứng họng không thốt nên lời. Anh hơi hé miệng, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Văn Túc Thời.

“Cho dù…”

Văn Túc Thời nói đến đây thì thần sắc thay đổi, như thể khó mở lời: “Cho dù chúng ta không thể đi đến cuối cùng, em cũng sẽ không thiếu tiền, không thiếu một cuộc sống tốt.”

Khương Thư Ngọc có chút ngây dại, anh lắc đầu: “Khoan đã, không phải…”

“Tôi không nói đùa. Tôi nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực kiểm soát Văn Thị, chính là để chờ đợi ngày này. Hiện tại nói cả đời còn quá sớm, nhưng tôi không muốn để cậu phải chịu ủy khuất.”

Văn Túc Thời nhéo vành tai Khương Thư Ngọc: “Tôi yêu em, chưa từng có một khắc ngừng lại.”

“Tôi không muốn em ở bên tôi có gánh nặng. Tôi cũng không muốn buông tay nữa. Tôi muốn mọi người đều biết em là người yêu của tôi, Khương Thư Ngọc.”

Nước mắt Văn Túc Thời chảy ra từ khóe mắt, anh ta lẩm bẩm: “Thư Ngọc…”

Khương Thư Ngọc nhìn vào mắt Văn Túc Thời. Anh nắm tay Alpha hơi siết chặt, Beta nghẹn ngào một chút, sau đó nhìn Văn Túc Thời cười lên thành tiếng. Anh hơi ngẩng đầu, nhắm mắt hôn thẳng lên:

“Hôn anh đi, được không?”

 

back top