TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 3: Khẩu Vị Của Kẻ Điên

Sắc mặt Khương Trình lập tức trắng bệch. Đồng tử cậu ta run rẩy hoảng loạn, và cả đám tùy tùng xung quanh cũng im thin thít, cứ như thể Văn Túc Thời là một vị La Sát nào đó.

“Anh Túc Thời, là em suy nghĩ không thấu đáo. Quả thực thời gian cũng không còn sớm, em sẽ cắt bánh kem ngay đây.”

Khương Trình thừa hiểu ý tứ trong lời Văn Túc Thời. Nụ cười của cậu ta có chút cứng ngắc, nhưng cậu ta điều chỉnh rất nhanh, lập tức quay người bắt đầu cắt bánh.

Khương Trình sẽ không phân phát hết chiếc bánh kem khổng lồ cho mọi người, chỉ cắt vài miếng cho có lệ, và việc miếng bánh đầu tiên dành cho ai cũng mang ý nghĩa sâu xa.

Khương Thư Ngọc đứng ngoài đám đông, anh khoanh tay ôm chặt lấy mình. Có lẽ vì bị bệnh, anh cảm thấy hơi lạnh.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn anh đều lạnh lùng, hoàn toàn tương phản với không khí náo nhiệt của buổi tiệc. Khương Thư Ngọc thực sự thấy khó chịu và muốn rời đi.

Beta không nán lại xem nữa. Anh bước nhẹ nhàng ra khỏi đại sảnh, cố gắng làm dịu đi cảm giác không khỏe trong người.

Trong đại sảnh vẫn tràn ngập không khí vui vẻ. Khương Trình cắt miếng bánh kem đầu tiên, khuôn mặt Omega được đánh nhiều má hồng trông càng thêm thanh thuần.

Cậu ta nâng đĩa bánh bằng hai tay, quay sang nhìn Văn Túc Thời: “Cảm ơn anh đã đến hôm nay. Em hy vọng anh nhận miếng bánh đầu tiên này.”

Văn Túc Thời giữ vẻ mặt thản nhiên, lùi lại vài bước, giơ tay xem giờ.

Ánh mắt anh ta nhìn Khương Trình luôn mang sự dò xét: “Hôm nay là sân nhà của cậu, cậu cứ ăn trước đi. Tôi có việc rồi, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ.”

Nói xong, anh ta đi thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.

“Trình Trình, hắn cứ thế mà đi à?”

Bên cạnh Khương Trình có hai người, một Alpha và một Omega.

Người Alpha ban nãy gây khó dễ cho Khương Thư Ngọc tên là Ngô Tài, thấy Văn Túc Thời bỏ đi liền nhịn không được lẩm bẩm: “Đúng là không biết điều.”

Nụ cười trên mặt Khương Trình vẫn còn đó, nhưng rõ ràng đã lạnh đi rất nhiều. Nghe Ngô Tài nói vậy, cậu ta mím môi rồi cảnh cáo: “Câm miệng! Ở đây chưa tới lượt cậu nói chuyện.”

Cậu ta liếc nhìn xung quanh, không thấy Khương Thư Ngọc đâu, liền nhíu mày khó chịu.

Nhưng Khương Trình vẫn ăn miếng bánh kem, tuyên bố tiệc tối chính thức bắt đầu: “Tôi thấy hơi ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí một chút, sẽ quay lại ngay.”

Khương Trình nói xong liền rời đi, không cho hai người kia đi theo. Cậu ta bước chân nhẹ nhàng, đi thẳng về phía vườn hoa sau nhà.

Căn biệt thự này rất rộng. Khương Thư Ngọc theo thói quen đi về phía hành lang dài bên ngoài vườn hoa.

Hành lang này buổi tối rất mát mẻ, gió đêm thổi qua khiến tâm trạng Khương Thư Ngọc thoải mái hơn không ít.

Anh tựa vào hàng rào, nhìn những cánh hoa lay động trong gió, ánh mắt hơi thất thần. Gấu áo và mái tóc anh cũng khẽ đung đưa theo gió.

“Người em tốt của tôi.”

Giọng Khương Trình vang lên ngay bên cạnh Khương Thư Ngọc. Anh lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn.

Mái tóc bị gió thổi có chút rối, để lộ đôi mắt. Anh không còn chút sức lực nào, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc tránh thai: buồn nôn và chóng mặt khiến anh không muốn lãng phí tinh lực để đối phó với Khương Trình.

“Chúc mừng cậu, cậu chủ Khương.”

Khương Thư Ngọc từ từ đứng thẳng dậy. Anh gầy đi, quần áo vốn vừa vặn giờ trở nên rộng thùng thình: “Cậu cần tôi làm gì sao?”

Khương Trình cười lạnh một tiếng. Dung mạo Omega vô cùng diễm lệ, giờ phút này lại như một con rắn độc có thể g.i.ế.c người.

Cậu ta nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Khương Thư Ngọc, giọng điệu trở nên trào phúng: “Cậu ra đây làm gì?”

“Ra ngoài hít thở không khí.” Khương Thư Ngọc nhìn Khương Trình đang tiến lại gần, ngẩng mắt lên nhưng vẫn đứng yên tại chỗ: “Còn cậu? Cũng ra hóng gió sao?”

“Hôm nay có người đỡ thay cậu một kiếp, cậu vui lắm nhỉ.”

Khương Trình bước đến trước mặt Khương Thư Ngọc, định nắm lấy cổ tay anh, nhưng Beta đã nhanh chóng phản xạ, tóm lại cổ tay cậu ta.

Khương Trình nhíu mày: “Đôi mắt này của cậu giống hệt cha ruột cậu, còn cái vẻ muốn câu dẫn Alpha kia cũng y như đúc cái bộ dạng làm cao của cha cậu, quả thực khiến người ta ghê tởm.”

Khương Thư Ngọc chớp mắt, lập tức buông tay ra và kéo giãn khoảng cách với Khương Trình: “Nếu cậu tìm tôi chỉ để châm chọc, vậy thôi đi.”

“Cậu chủ Khương, tôi có việc phải đi trước.”

Khương Thư Ngọc không muốn tốn thời gian với Khương Trình. Năm đó, cha ruột anh sau khi biết chân tướng đã không thể chấp nhận, nhảy lầu tự vẫn.

Còn mẹ ruột Khương Trình cũng tự sát trong nhà vì chồng ngoại tình.

Cùng năm đó Khương Thư Ngọc bước vào Khương gia, Khương Trình liền đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu anh, mối hận cứ thế ngày càng sâu, trở nên vặn vẹo.

“Tôi cho phép cậu đi rồi sao?”

Khương Trình trực tiếp túm lấy tay Khương Thư Ngọc. Đáy mắt cậu ta tràn đầy trào phúng và hận thù: “Em trai tốt, cậu phải trở thành con ch.ó của tôi, cúi đầu thần phục tôi! Đó là những gì cậu nợ tôi!”

Khương Thư Ngọc mím môi, đối diện thẳng với Khương Trình. Anh thậm chí có thể thấy được biểu cảm hơi châm chọc của mình trong mắt đối phương.

Anh hé môi: “Thật ra cậu biết rõ người cậu nên hận nhất là ai. Nhưng cậu quá yếu đuối, cậu muốn tận hưởng tài sản và địa vị mà ông ta cho cậu, nên cậu dồn hết căm hận sang tôi. Khương Trình, cậu mới là kẻ vô dụng nhất.”

“Khương Thư Ngọc!”

Khương Trình giơ tay định đánh Khương Thư Ngọc, nhưng ngay giây tiếp theo, Beta đã mềm nhũn ngã xuống đất. Khương Thư Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt bất lực: “Cậu chủ Văn.”

“Văn…”

Lần này Khương Trình thật sự tái mặt. Cậu ta đột nhiên quay người nhìn lại. Văn Túc Thời đang đứng cách đó hai bước chân.

Không biết anh ta đã nghe thấy bao nhiêu lời vừa rồi, Khương Trình theo bản năng muốn giải thích: “Anh Túc Thời, em chỉ là quá tức giận thôi, em không hề muốn động thủ.”

“Nói xong chưa?”

Ánh mắt Văn Túc Thời mang theo sự chán ghét, anh ta khẽ cười một tiếng nhưng đầy rẫy sự châm biếm: “Khách khứa đang chờ cậu đấy, còn không đi chiêu đãi họ sao? Chẳng lẽ cha cậu dạy dỗ cậu như vậy à?”

“Em đi ngay.”

Khương Trình quay đầu trừng mắt nhìn Khương Thư Ngọc một cái, rồi nhấc chân đi về phía đại sảnh, mỗi bước đi đều rất mạnh mẽ, như thể trút hết sự giận dữ ra ngoài.

Khương Thư Ngọc mềm nhũn trên mặt đất, nhìn bóng Khương Trình rời đi, nhếch môi cười.

Vừa chuẩn bị đứng dậy thì Văn Túc Thời đã vươn tay về phía anh. Alpha nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với hành động này của anh: “Để tôi đỡ cậu.”

“Tôi không bị thương.”

Khương Thư Ngọc tự mình đứng dậy, phủi bụi trên lòng bàn tay, sau đó vuốt lại mái tóc: “Vậy tôi xin phép đi trước, tôi còn có việc khác.”

“Được.”

Văn Túc Thời đáp lời rất dứt khoát, cứ như thể anh ta thực sự muốn buông tha cho Khương Thư Ngọc.

Khương Thư Ngọc không nghĩ nhiều. Anh vừa rồi chỉ nói ra những lời đó vì thấy Văn Túc Thời sắp tới.

Beta quay người bước đi. Anh muốn đi đến nhà bếp phía sau.

Cả buổi tối chưa ăn gì, tinh thần anh mệt mỏi, sự tập trung cũng tan rã, chính vì vậy anh không hề nhận ra có người đang đi theo mình phía sau.

“Khương Thư Ngọc.”

Khương Thư Ngọc vừa nghe thấy có người gọi mình, giây tiếp theo anh đã bị đối phương kéo vào một góc khuất.

Mùi hương bưởi thanh mát của đối phương lập tức bao trùm lấy anh.

Beta vừa ngẩng đầu, kính của anh đã bị Văn Túc Thời gỡ xuống. Anh bị Alpha áp chế, hoàn toàn không thể cử động.

“Cậu chủ Văn.”

“Từ bao giờ cậu và tôi trở nên xa cách như vậy? Trước kia cậu toàn gọi tôi là anh.”

Văn Túc Thời vùi đầu vào cổ Khương Thư Ngọc, hơi thở anh ta nặng nề: “Cậu vừa rồi đã lợi dụng tôi.”

Hành động thân mật này khiến Khương Thư Ngọc không kìm được mà nhớ lại đêm qua.

Lúc đó, Alpha cũng áp chế anh như vậy, hận không thể hòa tan anh vào xương tủy. Anh khi đó không thể chạy thoát, ngay cả nước mắt cũng bị đối phương l.i.ế.m sạch.

“Vậy tôi sẽ phải chịu hình phạt gì?” Khương Thư Ngọc hơi xoay đầu, hai tay anh nắm chặt, muốn giơ lên nhưng rồi lại buông xuống.

Văn Túc Thời ngẩng đầu, giơ tay nắm lấy mặt Khương Thư Ngọc, nhưng lực đạo rất nhẹ: “Cậu không sợ Khương Trình nhằm vào cậu sao, sao hôm nay lại to gan đến vậy?”

“Bởi vì tôi sắp rời khỏi nơi này rồi.” Khương Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn thẳng. Phần thịt trên mặt anh bị nhéo hơi phồng lên: “Thoát khỏi Khương gia…”

“Và cũng rời xa anh.”

Lời vừa dứt, Văn Túc Thời lập tức lạnh mặt, Alpha nghiến răng: “Năm xưa là cậu muốn tuyệt giao với tôi, không phải tôi.”

“Vậy xin cậu chủ Văn hãy tránh xa tôi một chút. Điều này thật mạo phạm.”

Khương Thư Ngọc muốn lấy lại kính của mình, nhưng cổ tay đã bị Văn Túc Thời nắm chặt. Hơi thở anh run lên, cắn môi dưới rồi nói khẽ: “Cậu muốn làm gì?”

Văn Túc Thời nhìn vào mắt Khương Thư Ngọc, thần sắc anh ta rất phức tạp: “Tôi muốn hỏi cậu vài câu.”

“Anh hỏi đi.” Khương Thư Ngọc cũng không giãy giụa. Cổ tay anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Văn Túc Thời, giống như tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt đất bùn lầy ẩm ướt, nóng rực và lưu luyến.

“Cậu đăng ký vào trường nào?” Giọng Văn Túc Thời thấp đi nhiều, nghe kỹ còn có chút ủy khuất: “Có thể nói cho tôi biết không?”

“Một nơi rất xa, quanh năm suốt tháng cũng không về một lần.” Khương Thư Ngọc thở dốc. Anh giãy giụa nhẹ, cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của Văn Túc Thời, nhưng vô ích.

“Xa đến vậy sao.”

Văn Túc Thời buông tay đang nắm mặt Khương Thư Ngọc ra.

Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vén tóc Khương Thư Ngọc lên, để lộ đôi mắt trong veo. Đôi mắt Beta quá đẹp, chỉ cần nhìn anh một cái, người ta sẽ rất khó rời mắt đi.

Khương Thư Ngọc hít sâu: “Còn vấn đề nào nữa không?”

“Tối qua tôi thấy cậu, sau đó cậu đi đâu?”

Văn Túc Thời từ từ thu tay lại, anh ta mong chờ nhìn Khương Thư Ngọc, nhưng sau đó anh ta nghe Khương Thư Ngọc nói: “Hôm qua tôi quả thực đi làm thêm. Sau đó tôi thấy hơi khó chịu nên về nhà trước.”

“Khương Thư Ngọc, đừng nói dối.”

Văn Túc Thời cúi người nâng khuôn mặt cúi gằm của Khương Thư Ngọc lên.

Khoảnh khắc Beta ngẩng đầu, đáy mắt anh vô cùng bình tĩnh: “Tôi không nói dối. Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Thư Ngọc không đợi Văn Túc Thời trả lời, anh nói ngay: “Thay vì hỏi tôi, sao anh không đi xem camera giám sát?”

“Camera giám sát…” Văn Túc Thời bật cười tự giễu, anh ta thở dài, lẩm bẩm: “Nếu có camera thì tốt rồi.”

Khương Thư Ngọc đương nhiên biết camera đêm đó đã bị xóa, nên anh căn bản không sợ Văn Túc Thời biết.

“Còn chuyện gì nữa không?” Lần này, Khương Thư Ngọc dùng sức hất tay Văn Túc Thời ra. Anh đẩy Alpha ra, khiến đối phương lảo đảo lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách. Anh nhìn qua và nói khẽ: “Tôi thật sự rất bận.”

Văn Túc Thời im lặng vài giây, anh ta cúi đầu, thân hình dường như cũng rũ xuống: “Câu hỏi cuối cùng, mùi nước hoa tôi dùng hôm nay thật sự khó ngửi đến vậy sao?”

Hơi thở Khương Thư Ngọc nghẹn lại, anh nhanh chóng chớp mắt. Dạ dày anh lại âm ỉ đau. Sau vài giây im lặng, anh mới nói:

“Tôi rất ghét, thậm chí tôi cảm thấy hơi ghê tởm.”

 

back top