Khương Thư Ngọc quay đầu đi sau đó hít một hơi thật sâu.
Anh là một Beta, không thể ngửi thấy pheromone, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ mùi nước hoa trên người Văn Túc Thời— đó là mùi bưởi, không hề nồng gắt, nhưng lại khiến anh vô cùng khó chịu.
Xem ra, Văn Túc Thời rất coi trọng buổi tiệc này, từ trang phục đến kiểu tóc đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đáng tiếc, Khương Thư Ngọc căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Anh khẽ rũ mắt, nói: “Mời ngài vào trong, cậu chủ Khương sẽ đến ngay.”
Văn Túc Thời không nhúc nhích. Anh hạ thấp tầm mắt, giọng nói ôn hòa: “Cậu không khỏe à?”
“Không có.”
Khương Thư Ngọc chậm rãi ngẩng đầu. Trong mắt anh ngấn nước, nhưng nhờ có kính và tóc mái nên người ngoài khó nhìn rõ.
Thế nhưng, ánh mắt Văn Túc Thời vẫn luôn dịu dàng, bất kể đối diện với ai…
“Vậy…”
Văn Túc Thời còn định nói gì đó, Khương Thư Ngọc lập tức nhẹ giọng ngắt lời anh ta: “Tối qua tôi ngủ không ngon, vừa rồi ngửi thấy mùi nước hoa của ngài hơi choáng đầu.”
Nói xong, anh cắn môi dưới, dời ánh mắt đi và biện giải thêm: “Không có ý nói nước hoa của ngài khó ngửi.”
Khương Thư Ngọc hoàn toàn không nhận thấy sắc mặt Văn Túc Thời thoáng chốc tái đi, hay bàn tay anh ta ở bên cạnh lặng lẽ nắm chặt lại.
Suy nghĩ của anh có chút hỗn loạn, theo bản năng chỉ muốn tránh xa Văn Túc Thời.
Càng xa càng tốt, cho đến khi họ không còn bất kỳ liên hệ nào.
“Tối hôm qua…”
“Anh Túc Thời!”
Khương Trình đột ngột xuất hiện.
Cậu chủ nhỏ kiêu căng này ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kỹ lưỡng.
Bên trong là áo dài tay ôm eo màu bạc lấp lánh, bên ngoài khoác âu phục đen viền tua rua trắng, quả thực rất bắt mắt.
Văn Túc Thời lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta lại bất động thanh sắc đặt ánh mắt lên người Khương Thư Ngọc. Beta không hề nhìn bất cứ ai, chiếc áo sơ mi vì giặt quá nhiều lần đã hơi bạc màu.
Anh không hề sửa soạn cho bản thân, chỉ đứng lặng lẽ ở đó, dường như mọi thứ xa hoa xung quanh đều không liên quan đến anh.
“Anh Túc Thời!”
Khương Trình nói chuyện với ngữ điệu làm mình làm mẩy, khiến Khương Thư Ngọc rùng mình.
Mỗi khi Omega này nhìn thấy Văn Túc Thời đều trở nên hưng phấn… Ai mà không muốn nịnh bợ Văn Túc Thời cơ chứ?
Thời niên thiếu, nhà Văn gia từng là hàng xóm với Khương gia một thời gian. Nếu tính cả những lần gặp gỡ ngẫu nhiên, anh và Văn Túc Thời đã quen biết nhau sáu năm. Trước đây, họ từng là bạn bè thân thiết.
Khương Thư Ngọc cắn môi dưới, đôi môi vốn hồng hào giờ sưng đỏ vì lực anh dùng. Anh ôm cánh tay, bất động thanh sắc rời xa hai người họ, hệt như một người vô hình.
“Lát nữa sẽ có người mang quà vào, tôi còn có việc…”
“Khụ khụ—”
Một tiếng ho bất ngờ cắt ngang lời Văn Túc Thời. Khương Thư Ngọc đột nhiên mím chặt môi, ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt khó chịu của Khương Trình.
Nụ cười trên mặt Omega biến mất, thay vào đó là sự cảnh cáo rõ rệt.
Cảm giác khó chịu trong Khương Thư Ngọc càng lúc càng mạnh. Anh thấy eo mình đau mỏi, chân cũng tê dại.
Vừa rồi anh nghe Văn Túc Thời nói muốn đi, chẳng lẽ anh ta không định nán lại tiệc mừng nhập học của Khương Trình sao?
“Anh Túc Thời, anh phải đi sao? Sao không ở lại thêm một chút?”
Khương Trình thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước muốn giữ tay Văn Túc Thời, nhưng bị đối phương nhanh chóng né tránh.
Alpha liếc nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ ở lại một lát rồi rời đi.”
Nói xong, Alpha tránh Khương Trình và đi vào trong. Omega cũng không quá để tâm, cậu ta nhìn Khương Thư Ngọc cười khẩy, đáy mắt tràn đầy khinh miệt, sau đó quay người đi theo Văn Túc Thời.
Khương Thư Ngọc nhìn bóng lưng hai người, khẽ nhíu mày. Khi nào mà lời nói của Khương Trình lại có tác dụng đến vậy?
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải thôi…
“Anh Túc Thời!”
Khương Trình vội vã đuổi kịp bước chân Văn Túc Thời, cậu ta biết đối phương sẽ đến. Omega vẻ mặt hưng phấn: “Cảm ơn anh đã đến—”
“Khương Trình.”
Văn Túc Thời không hề có ý cười, giọng nói trầm tĩnh như đá tảng, không chút cảm xúc: “Tôi nghĩ tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, đừng gọi tôi là anh.”
Khương Trình không vui, nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể ủy khuất nói: “Em chỉ muốn làm nũng với anh thôi.”
“Cậu thi trượt môn chuyên ngành thì thôi đi, lẽ nào thi môn Sinh lý cũng 0 điểm à?”
Văn Túc Thời giữ giọng điệu bình thản, như đang hỏi thăm thông thường, nhưng lại bổ sung: “Chẳng lẽ mỗi lần cậu thi cử đều cần cha cậu quyên tặng cả một tòa nhà sao?”
Sắc mặt Khương Trình lập tức trở nên khó coi. Cậu ta cắn môi, nhanh chóng chuyển sang vẻ đau khổ: “Em tưởng rằng…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, đây không phải lần đầu tiên tôi cảnh cáo cậu.”
Văn Túc Thời không muốn đôi co với Khương Trình. Văn gia và Khương gia là hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, huống chi hiện tại anh ta đã là người nắm quyền của Văn gia. Lần này anh ta đến đã là nể mặt lắm rồi.
Khương Trình không dám hó hé, chỉ im lặng nhìn Văn Túc Thời rời đi. Trong mắt cậu ta tràn ngập căm phẫn, nhưng không dám nói gì, đành tìm bạn bè để trút giận.
Họ nói chuyện rất khẽ, biểu cảm Văn Túc Thời không hề thay đổi, không ai đoán được họ nói gì. Khương Thư Ngọc chỉ liếc qua rồi thu lại ánh mắt.
Dạ dày anh đang âm ỉ đau.
Cơn đau này không bùng lên đột ngột mà giống như mũi kim châm vào da, tê dại.
Nhiều lần Khương Thư Ngọc gần như không thể đứng vững, nhưng may mắn là tối nay không quá nhiều người, đại đa số cũng không để ý đến anh. Nửa giờ sau, anh rời khỏi đại sảnh.
“Khụ—”
Khương Thư Ngọc khom lưng, nôn thốc tháo hết những gì trong dạ dày. Cả người anh run rẩy. Vốn dĩ đã chẳng ăn uống bao nhiêu, giờ đây toàn thân càng thêm vô lực. Sắc mặt anh tái nhợt, dường như giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất.
“Xem ra đồ sắp hết hạn vẫn không thể ăn.”
Khương Thư Ngọc cảm thấy khó chịu. Anh xả nước, chậm rãi đứng dậy, đợi cơn choáng váng dịu đi mới mở cửa bước ra. Anh nhìn mình trong gương, môi không còn chút sắc nào, tóc tai cũng rối bời. Anh bĩu môi, tháo kính ra rửa mặt nhanh chóng. Cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, anh mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh này vốn dĩ dành riêng cho người hầu, ánh sáng tương đối tối, ngày thường không có ai đến. Khương Thư Ngọc không để ý, cúi đầu bước ra. Anh giật mình ngẩng lên khi suýt nữa đ.â.m vào người đối diện.
“Xin lỗi…”
Khương Thư Ngọc còn chưa nói hết lời, anh đã nhìn rõ người kia là ai và lập tức quay đầu đi: “Chào cậu chủ Văn.”
“Cậu khóc?”
Câu hỏi bất ngờ của Văn Túc Thời khiến Khương Thư Ngọc choáng váng. Để tiện rửa mặt, anh đã vén tóc mái lên.
Lúc ra ngoài vì vội đeo kính nên không kịp chỉnh lại tóc. Ai ngờ Văn Túc Thời liếc mắt một cái đã thấy hốc mắt anh đỏ hoe.
“Đôi mắt thật tinh.”
Khương Thư Ngọc lầm bầm. Anh vừa định ngước mắt nhìn, giây tiếp theo khuôn mặt Văn Túc Thời đã xuất hiện ngay trước mặt anh.
Đồng tử Alpha hơi sâu, khi nhìn người khác luôn mang theo vẻ lạnh nhạt khó tả.
Beta đối diện thẳng với ánh mắt Văn Túc Thời, cơ thể theo bản năng căng cứng. Tối qua, chính đôi mắt này đã nhìn anh, nhưng không giống bây giờ.
Khi đó, ánh mắt Văn Túc Thời tràn ngập dục vọng, còn có cảm giác thỏa mãn khi quan sát kỹ, thậm chí còn nhẹ giọng gọi những từ thân mật như “Bảo bối” bên tai anh.
“Sao lại khóc? Có người bắt nạt cậu sao.”
Lời này của Văn Túc Thời rõ ràng không phải là câu hỏi, anh ta hoàn toàn tin chắc có người “bắt nạt” Khương Thư Ngọc. Alpha nhíu chặt mày: “Là ai?”
Là ai.
Khương Thư Ngọc giấu hai tay sau lưng, cố gắng không chạm vào Văn Túc Thời. Mắt anh run lên: “Không có ai bắt nạt tôi cả.”
Anh và Văn Túc Thời hơn kém nhau ba tuổi. Anh học cấp ba thì Văn Túc Thời đã vào đại học, anh vào đại học thì Văn Túc Thời đã năm cuối.
Tương lai, họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhiều nữa.
Thường thì vẫn là đám Khương Trình tìm anh gây chuyện, có thể là trào phúng, hoặc là gây xích mích giữa anh và các bạn học khác, dẫn đến việc anh bị không ít người ghét bỏ ở trường. Lòng ác ý của con người luôn vô cớ.
Tuy nhiên, sau này Khương Trình cũng biết điều hơn, không biết có phải vì ảnh hưởng quá tệ bị cha Khương nói nên bọn họ không còn gây phiền phức cho Khương Thư Ngọc nữa. Nhưng những ảnh hưởng cũ vẫn còn tồn tại.
Văn Túc Thời không biết có tin lời anh nói hay không, anh ta đánh giá Khương Thư Ngọc từ trên xuống dưới.
Ánh mắt Alpha quá mức nóng bỏng khiến hơi thở Khương Thư Ngọc run rẩy.
Anh cảm thấy khó chịu một cách vô cớ, vừa định lên tiếng thì đối phương đã nhanh hơn một bước: “Tối hôm qua…”
Beta theo bản năng nín thở, lùi lại một bước. Giây tiếp theo, họ nghe thấy tiếng bước chân của người khác.
Khương Thư Ngọc không kịp nghĩ gì, anh lập tức đẩy Alpha ra, lách người đi thẳng ra ngoài. Không biết có phải ảo giác không, cổ tay anh dường như bị chạm nhẹ một cái.
“Cậu đi đâu đấy?”
Quản gia khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Lát nữa cắt bánh kem rồi, đừng chạy lung tung.”
“Vâng.”
Khương Thư Ngọc đeo kính lại, gãi đầu, che đi đôi mắt rồi đi theo quản gia vào đại sảnh.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức khá xa hoa. Cha Khương đã đặt một chiếc bánh kem năm tầng cho Khương Trình, nhưng ông không có mặt, chỉ gửi quà đến.
“Cảm ơn mọi người đã đến hôm nay.”
Khương Trình cười rất tươi, nhưng ánh mắt hoàn toàn dán chặt lên người Văn Túc Thời: “Vậy bây giờ chúng ta cắt bánh kem nhé.”
Lời vừa dứt, bạn bè cậu ta lập tức hò reo, cổ vũ hết mình. Trong đó, một Alpha đột nhiên nhìn về phía Khương Thư Ngọc đang đứng ngoài đám đông, nhếch môi, đầy ác ý nói: “Sao không mời cậu Khương nhị thiếu gia đến cắt bánh kem nhỉ?”
Sắc mặt Khương Thư Ngọc lạnh đi ít nhiều. Anh vẫn cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là bụng dưới. Anh thầm che bụng lại.
Đêm qua Văn Túc Thời quá thô bạo, dường như còn có chút rách da chảy máu. Sáng sớm anh đã vội vã đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai và thuốc che giấu pheromone rồi về, không kịp nghỉ ngơi. Giờ đây, cảm giác mệt mỏi và vô lực mới kéo đến.
“Nhanh lên nào.”
Alpha kia vẫn hò hét, Khương Thư Ngọc run rẩy hàng mi. Không ít ánh mắt đổ dồn về phía anh, có tò mò, có chế giễu, nhưng nhiều hơn là dò xét, bởi vì anh chưa bao giờ được Khương gia chính thức thừa nhận.
“Cậu rốt cuộc có đến hay không?”
Alpha kia hoàn toàn mất kiên nhẫn, vừa định xông tới túm cổ áo Khương Thư Ngọc thì cảm nhận được uy áp của một Alpha cấp cao khác từ bên cạnh.
Văn Túc Thời nhìn anh ta từ trên cao, lạnh lùng quét mắt qua nhóm Khương Trình, sự không kiên nhẫn hiện rõ: “Đủ chưa?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn sang Khương Trình, vẻ châm chọc không thể che giấu: “Cậu không phải thích ăn bánh kem sao?”
“Có cần tôi pha một ấm trà cho cậu thêm hứng thú không?”
