Ngày hè oi ả khiến người ta đẫm mồ hôi. Dưới những tán lá xanh non đầu hạ, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo bóng râm lay động.
Mọi người đều bận rộn công việc của riêng mình, không ai để ý đến thiếu niên đang vội vã trở về từ góc khuất.
Thiếu niên có thân hình mảnh khảnh, chiếc cặp sách vải đã bạc màu trong tay. Anh rón rén bước vào căn biệt thự rộng lớn.
Quần áo thấm đẫm mồ hôi, mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ thần sắc anh lúc này.
“Khương Thư Ngọc.”
Quản gia gọi giật anh lại. Bà ta nhìn đồng hồ đeo tay rồi lạnh lùng nói: “Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, cậu phải phụ trách khâu trang trí. Tôi cho cậu mười phút để sửa soạn.”
Bước chân Khương Thư Ngọc dừng lại trên cầu thang. Anh siết chặt chiếc cặp sách, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi sẽ xuống ngay.”
Nói xong, anh nhanh chóng đi lên lầu. Phòng của anh là một căn gác được ngăn ra từ nhà kho ở tầng cao nhất.
Càng bước lên, mồ hôi lạnh trên mặt Khương Thư Ngọc càng nhiều. Anh đẩy mạnh cửa phòng, cả người gần như ngã quỵ xuống sàn. Sự khó chịu từ nơi riêng tư khiến đôi chân anh cứ run rẩy không ngừng.
Khương Thư Ngọc năm nay 18 tuổi, là một Beta.
Anh mang họ Khương, nhưng chỉ là con riêng của Khương gia. Năm mười hai tuổi, sau khi người cha Beta ruột qua đời, anh mới được người cha Alpha danh nghĩa đón về.
Tuy nhiên, anh không hề có tiếng nói trong ngôi nhà này, giống như một người xa lạ không hề tồn tại. Dù không hề gây chú ý, vẫn có người ghét bỏ anh.
Khương Thư Ngọc cố gắng gượng dậy khỏi sàn nhà, khóa trái cửa phòng.
Anh nén lại cảm giác khó chịu trong người, bước vào phòng tắm muốn gột rửa. Sắc mặt anh tái nhợt. Vừa cởi quần áo, anh đối diện với chính mình trong gương.
Những dấu hôn ái muội lưu lại trên ngực, bụng dưới, bắp đùi. Vết cắn mờ nhạt ở sau gáy đã kết vảy, nhưng mỗi lần chạm vào vẫn thấy đau nhói.
“Thật kinh tởm.”
Khương Thư Ngọc vặn nước nóng, vịn tường đứng thẳng. Rõ ràng là ngày hè nóng bức, anh lại cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Ngày hôm qua, khi đi làm thêm, anh vô tình đụng phải một đám người đang liên hoan, trong đó có một "thiên chi kiêu tử" – Văn Túc Thời.
Một Alpha đỉnh cấp có tiền tài và quyền lực, năng lực cá nhân xuất chúng, là cao lãnh chi hoa mà vô số người muốn trèo lên. Đáng tiếc, đêm qua họ đã lên giường với nhau.
Không ai biết chuyện này, ngay cả Văn Túc Thời cũng không hay.
Khương Thư Ngọc nhanh chóng tắm rửa, thay một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen. Mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ nước xuống hai bên vai, làm ướt một mảng.
Anh ngẩng đầu nhìn chính mình. Làn da anh trắng sứ, đôi mắt hạnh tròn rất giống người cha ruột, thường tạo cảm giác ngây thơ vô tội, nhưng sâu trong đáy mắt chỉ là sự tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.
Mũi anh cao, môi hơi dày, tổng thể mang lại cảm giác thanh khiết, trang nhã như một dòng suối mát.
Khương Thư Ngọc chậm rãi thở ra. Anh sấy khô tóc, rồi thả nó xuống che khuất đôi mắt, sau đó đeo thêm một chiếc kính gọng đen.
Nhìn trang phục của mình, anh khẽ nói: “Hắn chắc chắn không nhớ ra đâu. Mình xấu xí thế này cơ mà.”
Tẻ nhạt và cũ kỹ. Vốn dĩ, anh không nên dính dáng gì đến Văn Túc Thời.
Bụng dưới Khương Thư Ngọc thỉnh thoảng co thắt. Văn Túc Thời đã hành hạ anh quá lâu đêm qua, cả đêm anh hầu như không ngủ, đến giờ còn chưa có gì vào bụng.
Khương Thư Ngọc sợ mình hạ huyết áp ngất xỉu, đành phải tìm chút gì đó lót dạ trước.
“Mấy cái bánh quy này sắp hết hạn rồi.”
Khương Thư Ngọc ngồi xổm xuống, tìm kiếm vài chiếc bánh mì và bánh quy đã mua. Ánh sáng ở gác mái không tốt, tầm nhìn tối tăm khiến không gian chật hẹp càng thêm áp lực, không khí cũng phảng phất mùi ẩm mốc.
Anh vội vã nhét vài miếng bánh quy vào miệng, rồi lấy ra một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp từ trong cặp, nuốt trôi cùng bánh.
Mặc dù tỷ lệ thụ thai của Beta cực kỳ thấp, nhưng phòng ngừa vẫn hơn.
“Rầm!”
Cánh cửa không mấy chắc chắn bị ai đó đập mạnh, tạo ra tiếng động lớn.
Khương Thư Ngọc giật mình quay đầu, mắt mở to, đồng tử rung động. Anh vội nuốt mạnh thức ăn trong miệng, suýt nữa bị nghẹn. “Đến ngay!”
Khương Thư Ngọc cố sức đứng lên. Lúc này, bắp đùi anh truyền đến một cơn đau nhức dữ dội. Anh nhớ lại, lúc đó chân anh đã không ngừng run rẩy, miệng không ngừng kêu Alpha dừng lại, nhưng Văn Túc Thời lại phớt lờ, thậm chí càng lúc càng hăng say…
“Cậu đang làm gì thế?”
Quản gia thấy anh chậm chạp không xuống liền lên giục. Bà ta là một Omega, bạn đời cũng làm việc cho Khương gia đã nhiều năm, nên tự nhiên không ưa Khương Thư Ngọc.
Giọng Khương Thư Ngọc hơi khàn, anh cúi đầu nói: “Ra nhiều mồ hôi quá, tôi đi tắm một chút.”
“Thôi được rồi, nhanh xuống làm việc đi, đừng có dài dòng. Hôm nay là tiệc mừng cậu chủ nhỏ nhập học, đừng làm lỡ thời gian.”
Quản gia kiêu căng liếc Khương Thư Ngọc một cái, khịt mũi “Hừ” một tiếng rồi quay lưng đi lo việc khác, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt tiều tụy của Khương Thư Ngọc.
“Tiệc mừng nhập học…”
Khương Thư Ngọc cười lạnh. Anh và Khương Trình sinh ra gần như cùng lúc, học cùng trường cấp hai.
Kết quả thi đại học, anh chỉ kém thủ khoa tỉnh hai điểm, còn Khương Trình… chỉ vào được ngôi trường này nhờ tiền bạc và quyền thế của gia đình.
Anh thu lại cảm xúc, bước theo xuống lầu. Ở Khương gia, anh cần phải biết điều một chút. Dù sao, chỉ cần thêm một tháng nữa thôi là anh có thể rời khỏi nơi này, và sẽ không bao giờ quay trở lại.
“Đây là bản phác thảo trang trí. Cậu dọn hai chậu hoa kia ra ngoài, lát nữa khách khứa sẽ đến. Đây là danh sách, nhớ đón tiếp khách cho chu đáo, làm hỏng việc là Khương tổng sẽ trách phạt đấy.”
Quản gia kiêu ngạo sai bảo Khương Thư Ngọc. Bà ta liếc anh một cái rồi bỏ đi lo việc khác.
Khương Thư Ngọc không xem kỹ danh sách khách mời. Cơ thể anh không thoải mái, có lẽ hơi sốt, đầu óc cũng hơi choáng váng.
Văn Túc Thời đêm qua không hề dùng biện pháp bảo hộ nào, anh đã phải tốn rất nhiều thời gian để tắm rửa sạch sẽ.
Anh dọn hai chậu hoa ra ngoài, rồi giúp mọi người trang trí đại sảnh.
Theo tính cách của Khương Trình, đám khách mời chắc chắn là bạn bè quen thuộc của cậu ta, những người đã sớm ghét bỏ anh và luôn tìm cách gây phiền phức cho anh ở trường vì Khương Trình.
Một lũ trẻ con ngây thơ, nhưng lại là những kẻ có tiền mà thần kinh nông cạn.
“Có người đến rồi.”
Một người nhắc khẽ Khương Thư Ngọc: “Mau ra cửa chờ.”
Khương Thư Ngọc lập tức ngẩng đầu, lau mồ hôi, điều chỉnh hơi thở rồi bước ra cửa. Không rõ có phải vì buổi tối hay không, anh cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, đầu óc hơi choáng váng.
“Xin chào quý khách.”
Khương Thư Ngọc đang cúi đầu điều chỉnh hơi thở, cảm nhận có người đến thì ngẩng lên. Anh vừa ngước mắt, liền đối diện với một đôi mắt quen thuộc— chủ nhân của cặp mắt đó không lâu trước đây còn cùng anh kề cận.
“Khương Thư Ngọc.”
Văn Túc Thời cao lớn hơn anh rất nhiều, dáng người cũng vạm vỡ hơn.
Đứng trước mặt anh, Alpha có thể che khuất hoàn toàn thân thể anh, mang lại cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Anh ta có lẽ đã chải chuốt cẩn thận, mùi nước hoa thoang thoảng khiến Khương Thư Ngọc cảm thấy khó chịu.
Khương Thư Ngọc nhanh chóng “Ừ” một tiếng, quay đầu đi tránh ánh mắt Văn Túc Thời, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Buồn nôn, thật kinh tởm.
