TÔI BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, XUYÊN KHÔNG VÀO THỜI MẠT THẾ

Chương 9

Trở thành đàn em của nam chính, tôi sống rất nhàn nhã.

Dù tôi có ngủ bao lâu, Sở Lê cũng không ghét bỏ tôi, việc tìm kiếm đồ ăn cũng do một tay Sở Lê lo liệu.

Một tháng sau.

Buổi đêm, chúng tôi đỗ xe trong một khu rừng nhỏ. Sở Lê bắt được một con thỏ hoang chưa biến dị, dứt khoát cắt cổ, lột da, m.ổ b.ụ.n.g lấy nội tạng, rồi xiên vào cành cây nướng.

Nhiệt độ của đống lửa được dị năng hệ Hỏa của hắn khống chế hoàn hảo.

Ánh lửa soi sáng một khoảng tối tăm này.

Mỡ từ thịt thỏ nướng chảy xuống lửa, kêu xèo xèo.

Nhanh chóng tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Thỏ đã nướng xong, Sở Lê xé một cái đùi thỏ đưa cho tôi. Đùi thỏ nướng vừa khéo, lớp da ngoài hơi giòn, bên trong mềm đến mức có thể thấy từng thớ thịt. Hơi nóng hòa cùng mùi thơm của thịt nướng xộc thẳng vào mặt.

Tôi đón lấy, hơi nóng tay, đổi qua đổi lại giữa hai tay rồi cắn một miếng đầu tiên. Đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn của muối hạt, sau đó là dòng nước thịt tuôn trào dưới lớp da giòn rụm, nóng hổi, ngọt lịm, mang theo chút hương vị hoang dã.

Sở Lê nếu ở thời trước mạt thế, trông đúng kiểu vị quý công tử mười ngón tay không chạm nước xuân, vậy mà kỹ năng nấu nướng này đúng là đỉnh của chóp.

Tôi tò mò hỏi: "Đại ca, sao tài nấu nướng của anh giỏi thế?"

Sở Lê cười như không cười nói: "Cứ thử đi du học vài năm xem, tài nấu nướng của cậu cũng sẽ giỏi giống tôi thôi."

Tôi: "..."

Hóa ra từng là du học sinh, thất lễ, thất lễ rồi.

Ánh mắt Sở Lê rơi trên người tôi, chính xác mà nói là rơi trên môi tôi. Đáy mắt dường như có cảm xúc gì đó đè nén, âm trầm, như vực sâu bị sương đêm thấm ướt, rồi hắn lại thản nhiên dời mắt đi.

Ăn xong thỏ, tôi cảm thấy hơi mệt, ngáp một cái, đuôi mắt vương chút nước.

Đêm đen, than hồng, tiếng gió xào xạc.

Mùi thơm của thỏ nướng vẫn chưa tan hết, hòa quyện với mùi gỗ cháy thanh khiết.

Sở Lê ném mẩu xương cuối cùng vào lửa, một tiếng "tí tách" vang lên, thế giới dường như rơi vào một kiểu tĩnh lặng khác.

Tạo nên một bầu không khí kỳ quái và mờ ám.

Sau đó, Sở Lê cử động.

Ngón tay hắn chạm vào bên mặt tôi, đầu ngón tay có vết chai mỏng, hơi thô ráp, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Hắn cúi mắt, ngón tay khẽ nâng cằm tôi lên.

Tôi cũng không lùi lại.

"Đại ca?" Tôi gọi hắn một tiếng.

Hắn khẽ cười, ngón tay mơn trớn cằm tôi: "Hứa Trú, cậu không thực sự nghĩ rằng tôi để cậu đi theo tôi chỉ là để cậu làm đàn em của tôi thôi chứ?"

Cơn buồn ngủ của tôi tan biến quá nửa, tôi thở dài, gọi tên hắn: "Sở Lê, tôi đi theo anh cũng không phải chỉ để anh làm đại ca của tôi đâu."

Nhan sắc của Sở Lê thực sự quá hợp gu của tôi.

Trạng thái tinh thần cũng tươi đẹp giống tôi.

Hơn nữa hắn còn rất mạnh, không cần tôi bảo vệ.

Một tháng qua, tôi lười biếng như vậy, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì ngủ hết mười lăm tiếng, phế vật như vậy, vật tư cơ bản đều là Sở Lê tìm, chỗ ở cũng là hắn tìm, hắn ngủ đâu tôi ngủ đó, cũng chẳng thấy hắn bỏ mặc tôi lần nào.

Hắn là điểm tựa duy nhất của tôi ở cái thế giới xa lạ, không gốc gác, không cảm giác thuộc về này.

Hắn khiến tôi có lý do để tiếp tục sống.

Yết hầu Sở Lê khẽ chuyển động, hắn nhìn tôi chăm chằm, ý cười trêu chọc thường ngày thu lại, đôi mắt hồ ly đong đầy sự tập trung và nghiêm túc. Mẩu than đỏ cuối cùng tắt lịm.

Xung quanh chìm vào bóng tối.

Hơi thở của hắn phả lên mặt tôi, trán chúng tôi tựa vào nhau, đang định ——

Tiếng xé gió đột nhiên ập đến!

Không phải tiếng gió, mà là tiếng rít xé toạc không khí. Một mũi tên nước lạnh lẽo lao tới, Sở Lê chẳng buồn ngẩng đầu, một luồng hỏa diễm nóng rực hiện ra hư không, "xèo" một tiếng, mũi tên nước trực tiếp bốc hơi thành sương trắng.

Tôi thấy rõ sự khao khát và tập trung trong mắt hắn biến thành sự tức giận và sát ý vì bị quấy rầy!

"Chà, thằng mặt trắng này hóa ra cũng là người có dị năng!"

Năm bóng người chậm rãi bước ra.

Ba nam một nữ.

Trong đó có một gã cao gầy tay cầm một cây cung làm từ nước, một gã đô con quanh thân quấn quýt những tia sét màu tím kêu tí tách, một thiếu niên có gương mặt tinh xảo cười như bệnh kiều, đi chân trần, cổ chân trắng bệch quấn hai con rắn nhỏ màu xanh.

Người phụ nữ trung niên trông có vẻ yếu ớt, bình thường, nhưng trực giác cho biết mụ ta cũng là một người có dị năng.

Ánh mắt gã cao gầy rơi vào phần thịt thỏ nướng chưa ăn hết trên đống lửa và mấy hộp thịt bò đóng hộp.

"Hai vị người anh em cũng thảnh thơi quá nhỉ." Gã cao gầy dùng tên nước chỉ vào hai chúng tôi, vẻ mặt khinh miệt và cao ngạo: "Chủ động giao vật tư ra đây, tôi sẽ cân nhắc để lại toàn thây cho các người."

"Anh trai." Thiếu niên nhìn hai chúng tôi như nhìn món hàng, nũng nịu nói: "Tiểu Thanh của em lại thăng cấp rồi, để bọn họ nếm thử nọc độc của tiểu xà nhé."

Hắn thỏa mãn ngắm nhìn gương mặt hai chúng tôi, cười độc ác và tàn nhẫn: "Đúng là hai gương mặt xinh đẹp hoàn hảo, lúc bị đánh nát, bị hành hạ, tiếng hét thảm thiết khóc lóc van xin chắc chắn sẽ tuyệt mỹ lắm đây!"

...

Nghe bọn chúng ba hoa khoác lác, tôi lại bắt đầu ngáp, mắt rơm rớm nước.

Cũng chẳng thấy sợ hãi gì, tôi hỏi: "Đánh thắng được chúng không?"

Sở Lê cười mỉa một tiếng: "Chỉ là lũ kiến hôi thôi."

Hắn búng ngón tay một cái.

Xung quanh đột ngột dựng lên một vòng lửa cao hai mét, bao vây lấy tất cả mọi người, nhiệt độ không khí tăng vọt với tốc độ kinh hoàng.

Ánh lửa đỏ cam nhảy nhót trong đôi mắt lạnh lẽo hờ hững của hắn, quỷ dị mà diễm lệ.

"Cấp... cấp tám?! Ngươi là người có dị năng cấp tám?!"

Sắc mặt người phụ nữ trung niên biến đổi, giọng nói run rẩy: "Những người có dị năng trên cấp năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc ngươi là ai?"

Sở Lê mỉm cười nhẹ nhàng: "Sở Lê."

Sắc mặt năm người đồng loạt đại biến!

...

Ba phút sau.

Dị năng hệ Thủy của gã cao gầy bị ngọn lửa hừng hực đốt đến nóng bỏng, chỗ nước đó tạt thẳng vào da thịt gã, sau mấy tiếng hét thảm, cổ họng gã bị lưỡi đao lửa cắt đứt.

Tia sét tím của gã đô con không chịu nổi một đòn trước nắm đ.ấ.m lửa khổng lồ, cả người gã bị đánh bay ra ngoài, đ.â.m sầm vào thân cây, không rõ sống chết.

Trên người thiếu niên là những vết bỏng ở mức độ khác nhau, đau đến mức mặt mày vặn vẹo, trong mắt đầy rẫy sự sợ hãi và hung độc. Hai con rắn nhỏ màu xanh lao vút ra, nhưng mục tiêu không phải Sở Lê, mà là ——

Tôi.

Tôi vẫn ngồi cạnh đống lửa, cố gắng chớp chớp đôi mắt đang trĩu nặng. Dù trận đấu rất kịch liệt, nhưng sau khi ăn no, tôi chỉ muốn ngủ.

Thấy bóng đen ập tới, tôi không hề cử động, lưỡi d.a.o cắt thịt thỏ trong tay b.ắ.n ra, hai con rắn đồng thời bị xuyên thủng điểm yếu, găm chặt vào thân cây.

"Tiểu Thanh của ta! A a a a a! Ta phải g.i.ế.c ngươi!" Thấy sủng vật bị tôi g.i.ế.c chết, thiếu niên điên cuồng lao về phía tôi, kết quả va phải một bức tường lửa, hắn phát ra tiếng gào thét đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh hoàn toàn biến mất.

Người phụ nữ đột nhiên quay đầu lại, đối diện với mắt tôi.

Tôi chỉ cảm thấy não bộ đau nhói như bị đâm, sắc mặt trắng bệch.

Hệ thống: 【Vãi, ký chủ! Mụ ta là người có dị năng hệ Tinh thần! A a a a, dám bắt nạt ký chủ của ta!】

Một luồng năng lượng như từ trường bảo vệ đại não tôi, đánh bật trở lại một cách tàn nhẫn!

"A!" Người phụ nữ hét thảm một tiếng ngã lăn ra đất, ôm đầu lăn lộn.

Sở Lê một bước lao về, đỡ lấy cơ thể tôi đang dùng một tay chống đất, giọng nói lo lắng: "Hứa Trú!"

Hắn búng tay một cái, một quầng lửa bùng lên bao trùm lấy người phụ nữ. Tiếng thét của mụ ta càng thêm thê lương, dù có lăn lộn trên đất thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa trên người.

Cả người tôi run rẩy, ôm n.g.ự.c nôn ra một ngụm máu, rồi lại ngất đi.

...

 

back top