TÔI BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, XUYÊN KHÔNG VÀO THỜI MẠT THẾ

Chương 8

Trên đường lớn.

Gió lạnh thổi qua, lá rụng xơ xác.

Xe cộ nằm nghiêng ngả ven đường, vương vãi những vệt m.á.u rải rác. Các cửa hàng hai bên đường cũng hoang tàn đổ nát, tủ kính vỡ vụn dưới đất, cửa cuốn xộc xệch treo lơ lửng, trên đó vẫn còn những dấu bàn tay máu. Mấy cái túi ni lông đủ màu sắc bay lơ lửng giữa không trung.

Sở Lê không biết lôi từ đâu ra một cái loa cầm tay nhét vào tay tôi, mắt lấp lánh vẻ ác ý: "Hét đi."

Tôi: "..."

Tôi giơ tay đặt câu hỏi: "Đại ca, dị năng của anh hiện tại là cấp mấy?"

Sở Lê: "Cấp tám."

Vãi, lợi hại thế.

Dị năng trong tiểu thuyết này chia từ cấp một đến cấp chín, cấp một thấp nhất, cấp chín cao nhất.

Cấp tám là cực kỳ khủng khiếp rồi.

Lũ tang thi trên đường ngửi thấy hơi người, gào rú "khè khè", kéo bè kéo lũ lao về phía hai chúng tôi.

Tôi đứng cạnh một cột điện, nhìn thấy trong tay Sở Lê xuất hiện một sợi roi dài ngưng tụ từ ngọn lửa. Hắn quay đầu nhìn tôi một cái, ánh lửa nhảy nhót phản chiếu trong mắt hắn, trông cứ như đang chờ đợi "tiếng hò reo cổ vũ" vậy.

Tôi: "..."

Sợi roi dài quét qua, trực tiếp đánh nát mấy con tang thi trước mặt, tia lửa b.ắ.n tung tóe như mưa rơi, mang theo một vẻ đẹp kỳ quái rực rỡ.

Trong không khí nồng nặc mùi khét.

Tôi thổi thổi cái loa, thử âm thanh: "Cửa hàng hết hạn, cửa hàng hết hạn! Thanh lý xả kho toàn bộ, đi ngang qua chớ nên bỏ lỡ!"

Cả con phố vang vọng tiếng "Thanh lý xả kho toàn bộ, đi ngang qua chớ nên bỏ lỡ", cứ như đang mơ về tiếng quảng cáo làm phiền giấc ngủ trên đường phố thời trước mạt thế vậy.

Bước chân Sở Lê khựng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt quái dị.

Tôi ngượng ngùng: "Nhầm rồi, làm lại."

Tôi tằng hắng, hét lớn:

"Đại ca uy vũ!"

"Đại ca siêu đỉnh!"

"Đại ca thiên hạ đệ nhất!"

"Đại ca đốt c.h.ế.t chúng nó đi!"

Trong tiếng hò reo cổ vũ đó, Sở Lê búng ngón tay một cái, hàng loạt đóa hoa lửa nở rộ giữa không trung, "vút vút vút" b.ắ.n vào người lũ tang thi, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân bốc cháy ngùn ngụt. Những bóng đen trong ngọn lửa vùng vẫy, vặn vẹo, rồi nhanh chóng hóa thành than đen.

Ánh lửa soi rọi bóng hình cao ráo, gầy gò của người đàn ông, khắc họa góc nghiêng tinh xảo tà mị không giống người thực của hắn. Đôi mắt hồ ly lười biếng, tản mạn, lọn tóc bị luồng gió nóng thổi lên, mấy sợi tóc đen dính trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, tăng thêm vài phần bụi bặm phong trần.

Toát ra sức quyến rũ không gì sánh bằng của một người đàn ông.

Lòng tôi dường như cũng bị ngọn lửa rực rỡ đó mơn trớn một cái, tôi l.i.ế.m liếm răng nanh, thấy hơi ngứa ngáy.

Bị nhan sắc của nam chính làm cho choáng ngợp quá rồi.

Đột nhiên, từ sau lưng Sở Lê vọt ra một bóng đen đang rực lửa. Bóng đen gào rú đau đớn, mang theo khí thế muốn cùng chết, lao về phía Sở Lê!

"Vút!"

Một cành cây sắc nhọn đột nhiên xuyên thủng đầu con tang thi. Cơ thể con tang thi cứng đờ, sau đó nặng nề ngã xuống đất, làm bụi bay mù mịt.

Hệ thống chấn kinh: 【Vãi, ký chủ cậu giỏi quá!】

Tôi: 【Thao tác cơ bản thôi.】

Tôi thản nhiên thu tay lại, tiếp tục cầm loa hét ——

"Đại ca đỉnh cao!"

"Đại ca bá cháy!"

"Đại ca siêu cấp lợi hại!"

...

Sở Lê cúi mắt nhìn con tang thi xui xẻo kia, bị tôi làm cho bật cười.

Sau đó hắn lại ác ý thả thêm vài con lọt lưới ra.

Tôi vừa phải hò reo cổ vũ, vừa phải xử lý tang thi để ngăn chúng đánh lén Sở Lê: "..."

Tôi: -_-||

Thể lực tiêu hao khiến tôi lại buồn ngủ, giọng nói kéo dài lê thê ——

"Đại ca... uy... vũ..."

"Đại ca... đỉnh..."

Cho đến khi hoàn toàn im bặt.

Cũng may Sở Lê không trêu chọc tôi mãi, nhanh chóng thu tay lại, chuyên tâm g.i.ế.c tang thi.

Thế là.

Nam chính g.i.ế.c tang thi hăng hái vô cùng, tôi ở bên cạnh buồn ngủ đến mức muốn "ngủm".

Thật sự chống đỡ không nổi nữa, tôi trực tiếp ngồi bệt xuống cạnh cột điện, loa ném sang một bên, dựa lưng vào cột điện bắt đầu đánh một giấc thật ngon.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê.

Một mùi thối rữa phảng phất bay đến đầu mũi, mùi vị ngày càng gần, còn kèm theo tiếng "khè khè".

Ồn ào đến mức tôi hơi nhíu mày, đầu ngón tay khẽ cử động.

Lớp da thịt để trần lại cảm nhận được một luồng năng lượng nóng rực nhưng không bỏng rát. Tiếng gào rú của thứ đó sắc lẹm một giây rồi biến mất, mùi thối rữa biến thành mùi khét. Tôi đau khổ bịt mũi lại.

Khóe môi dưới bàn tay che giấu lại khẽ cong lên.

 

back top