Khi tôi mơ màng tỉnh lại, phát hiện dải vải trên cổ tay đã biến thành băng gạc trắng, hai vết thương khác dù đã đóng vảy nhưng vẫn được băng bó cẩn thận.
Tôi đang nằm trên một chiếc giường khá sạch sẽ.
Hệ thống: 【Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!】
Đầu tôi hơi đau: "Đây là đâu?"
Giọng điệu của hệ thống tràn đầy vẻ khâm phục: 【Một căn phòng trong khu chung cư ở thành phố C. Nam chính cũng thật là gan lớn, đây là trung tâm thành phố đông dân cư, cực kỳ nhiều tang thi đấy! Tôi cứ thế nhìn anh ta cười như một tên thần kinh, một tay bế cậu, một tay cầm d.a.o c.h.é.m tang thi mở đường đi lên đây.】
Tâm trạng tôi phức tạp, có chút muốn văng tục: "... Không phải hắn bảo nặng như heo sao?"
Hệ thống: 【Ờm... Tôi thấy anh ta bế cậu khá là thuận tay đấy, không nói chuyện khác, nhưng lực cánh tay của anh ta đúng là tốt thật.】
Tôi: "..."
Tôi bước xuống giường, mở cửa phòng, thấy Sở Lê đang đứng ở gian bếp mở trong phòng khách, vui vẻ ngân nga một điệu hát. Một bàn tay hắn bốc ra ngọn lửa, tay kia cầm một chiếc nồi nhỏ đặt lên ngọn lửa nấu mì.
Mùi thơm của mì sợi nhanh chóng bay đến đầu mũi tôi.
Nam chính là người có dị năng hệ Hỏa?
Thấy tôi tỉnh, Sở Lê liếc nhìn tôi một cái: "Còn không mau qua đây giúp một tay bưng bát đi."
Tôi ngoan ngoãn đi tới, mở tủ bát, lấy hai cái bát đặt lên bàn ăn.
Tôi hỏi: "Đại ca, tôi ngủ bao lâu rồi?"
Sở Lê: "Hai tiếng."
Hắn gắp mì trong nồi vào hai cái bát, nhìn sắc mặt trắng bệch của tôi rồi nói: "Ăn đi."
Tôi: "Vâng đại ca, cảm ơn đại ca."
Sau đó không hề khách sáo cầm đũa lên, gắp một miếng to thổi phù phù rồi nhét vào miệng nhai lấy nhai để.
Mắt tôi sáng lên.
Ngon quá ngon quá!
Dù chỉ là mì nước thanh đạm, nhưng Sở Lê nấu nước dùng rất đậm đà, mì sợi dai ngon, ấm áp trơn trượt.
Tôi nhanh chóng ăn sạch một bát như gió cuốn mây tan.
Ngẩng đầu lên nhìn, Sở Lê vẫn còn hơn nửa bát.
Hắn cúi đầu, ánh đèn hắt xuống tạo thành một khoảng tối mịt mờ nơi hốc mắt, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc, thậm chí đẹp đến mức hơi quá đáng, vô tình toát ra mấy phần tà khí quyến rũ.
Động tác ăn cơm của hắn vô cùng tao nhã, giống như đã được giáo dục rất tốt. Đôi môi mỏng đỏ tươi như máu, lúc ăn mì mở ra khép lại, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Dù các anh em của tôi ai cũng điên, nhưng nhan sắc ai cũng thuộc hàng cực phẩm.
Vẻ ngoài của Sở Lê so với họ không hề kém cạnh, thậm chí còn thu hút tôi hơn.
Tôi ngây người nhìn hắn, vô thức đến mức nhập thần.
Đối diện với ánh mắt trắng trợn của tôi, Sở Lê cũng chẳng bận tâm, hắn ngẩng đầu hỏi: "Ăn no rồi?"
Tôi hoàn hồn, gật đầu: "Ăn no rồi."
Ngắm mỹ nam một lát, tôi lại bắt đầu buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần hỏi: "Đại ca, tiếp theo anh có dự định gì không?"
Là kiểu thăng cấp tiếp tục thu nạp đàn em, vả mặt thiên hạ rồi lập hậu cung sao?
Hệ thống: 【Này, nam chính này không có CP đâu, thu hậu cung thì cậu đừng mơ.】
Được rồi, gạch bỏ.
Hay là kiểu sự nghiệp lẫy lừng, vượt mọi chông gai để xây dựng căn cứ?
Sở Lê chống cằm, mỉm cười dịu dàng: "Chẳng có dự định gì cả, sống được thì cứ sống trước đã, nhân tiện xem xem nhân loại kiên trì được bao lâu mới diệt vong."
Tôi: "..."
Không hổ là nam chính phái hắc ám, quả nhiên khác biệt.
Tôi ướm hỏi: "Anh lẽ nào không muốn xây dựng căn cứ, dẫn dắt nhân loại kết thúc mạt thế sao?"
Sở Lê kinh ngạc nhìn tôi: "Trông tôi giống vị cứu tinh lắm sao? Ngày nào tôi cũng hận mặt trời sao chưa nổ tung để hủy diệt Trái Đất, mặt trăng sao chưa đ.â.m vào Trái Đất, người ngoài hành tinh sao chưa tới đánh chiếm Trái Đất nữa kìa..."
"Kết quả chỉ đợi được một cái mạt thế, cứ trực tiếp cùng nhau c.h.ế.t hết đi không được sao? Lại còn kiểu tử hình treo thế này, thật đúng là có bệnh."
Tôi: "..."
Xác nhận rồi, người này chính là kiểu "hận cả thế giới".
Sở Lê: "Ăn no rồi thì đi ra ngoài với tôi."
Tôi vốn vẫn rất buồn ngủ và muốn tiếp tục ngủ tiếp: "?"
Lòng bàn tay hắn bốc ra ngọn lửa, phản chiếu vẻ khát m.á.u pha lẫn ý cười trong mắt: "Đi cùng tôi ra dọn dẹp lũ tang thi quanh khu chung cư này đi, tôi cần tích lũy kinh nghiệm để nâng cấp dị năng."
Tôi rất muốn lên tiếng mỉa mai, nếu anh đã hận đời đến thế rồi sao không nằm chờ c.h.ế.t đi cho xong? Còn đi g.i.ế.c tang thi nâng cấp dị năng làm gì... Tại sao anh không đi ngủ đi? Thật sự rất hận những kẻ dồi dào năng lượng như các người.
Sở Lê dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, liếc tôi một cái: "Tôi muốn c.h.ế.t và bị kẻ khác g.i.ế.c là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi c.h.ế.t hay không là do tôi quyết định, do thiên tai quyết định cũng được, nhưng tuyệt đối không thể c.h.ế.t trong tay kẻ khác, mất mặt lắm."
Tôi: "..."
Sở Lê: "Cũng không yêu cầu cậu phải g.i.ế.c tang thi đâu, chẳng phải cậu bảo sẽ đứng bên cạnh hò reo cổ vũ cho tôi sao? Cơ hội đến rồi đây."
Tôi: "..."
