TÔI BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, XUYÊN KHÔNG VÀO THỜI MẠT THẾ

Chương 6

"A!"

Một phần đám đông bị cảnh tượng đó làm cho buồn nôn đến mức nôn thốc nôn tháo, một phần thì mặt cắt không còn giọt máu, tiếng la hét vang lên liên hồi, họ nhìn tôi đầy sợ hãi, phần còn lại thì ngây ra như phỗng.

Vẻ tham lam cuồng nhiệt trên mặt gã mặt sẹo biến mất, gã lùi lại vài bước theo bản năng, nhìn tôi như nhìn một con quái vật, môi run rẩy: "Ác quỷ, ác quỷ, quái vật, đúng là quái vật!!"

Tôi tiến lên một bước.

Đám người như lũ thỏ bị kinh động, lùi lại thêm vài bước nữa, rồi không nhịn được mà quay đầu vắt chân lên cổ chạy biến!

Cả bãi đất trống trở nên vắng vẻ.

Hiện trường chỉ còn lại tôi và nam chính Sở Lê.

Tôi cảm thán: 【Không hổ là tri kỷ của ta, thế này mà cũng không bị dọa chạy.】

Hệ thống: 【............】

Hệ thống run rẩy hỏi: 【Cho hỏi ký chủ thân yêu của tôi ơi, trước khi bị tôi trói buộc, rốt cuộc cậu là hạng người gì thế?】

Tôi cảm thấy chẳng có gì phải giấu diếm, chậm rãi trả lời: 【Ta là vật thí nghiệm của một tổ chức thí nghiệm trên cơ thể người quy mô lớn, mã số 020, sau đó bị cải tạo thành cái bộ dạng như ngươi thấy đấy.】

Hệ thống: 【???】

Hệ thống: 【!!!】

Lúc này Sở Lê bước tới, hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và hứng thú, còn có một tia nghi hoặc khó nhận ra.

Nhưng tuyệt nhiên không có sự chán ghét, kinh hãi, sợ hãi hay né tránh.

Cử chỉ của hắn lịch thiệp như một quý ông, nói: "Chào cậu, tôi tên Sở Lê, chữ Lê trong Lê minh (bình minh)."

Dù rất buồn ngủ, nhưng đối diện với một người tri kỷ thế này, tôi vẫn cố gắng lịch sự đáp lại: "Chào anh, tôi là Hứa Trú, chữ Trú trong Trú dạ (ngày đêm)."

Hắn như đang quan sát một loài sinh vật mới lạ, tò mò hỏi: "Máu của cậu thật... khác biệt, xin hỏi nó có ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể cậu không?"

Tôi: "Hửm?"

Hắn nhíu mày, đổi cách nói khác: "Ý tôi là, dùng độc của rắn độc để độc c.h.ế.t con rắn độc đó, thì nó có bị c.h.ế.t vì chính nọc độc của mình không?"

Tôi: "..."

Hệ thống: "..."

Tôi: "Rắn độc có bị c.h.ế.t vì độc của chính mình hay không thì tôi không biết, nhưng tôi sẽ không bị m.á.u của mình làm cho c.h.ế.t được."

Dù sao thì cơ thể tôi cũng rất kiên cường, đã kinh qua không biết bao nhiêu cuộc thí nghiệm tàn nhẫn và tiêm chủng các loại dược chất mà vẫn không bị suy sụp hay c.h.ế.t đi.

"Ồ."

Sở Lê nhận được câu trả lời, liếc nhìn cái xác không ra hình người dưới đất, trong mắt không hề có sự sợ hãi, chỉ có một mảnh lạnh lẽo hờ hững che giấu sau nụ cười: "Mạo muội làm phiền rồi, vậy tôi xin phép đi trước."

Dạ dày tôi quặn lên từng hồi đau đớn, vốn dĩ đã đói đến c.h.ế.t đi được, việc vết thương nhanh chóng lành lại còn tiêu hao chút năng lượng ít ỏi của cơ thể, tôi cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, đang rất cần một "phiếu ăn" dài hạn, bèn gắng gượng hỏi: "Tôi có thể đi theo anh không?"

Khóe môi Sở Lê ngậm một nụ cười, nhưng không có chút hơi ấm nào: "Đi theo tôi? Cậu nghĩ mình có giá trị gì không?"

Tôi nghĩ ngợi: "Lúc anh g.i.ế.c tang thi tôi có thể đứng bên cạnh hò reo cổ vũ, thêm một người có thể cùng anh trò chuyện, khiến hành trình của anh bớt cô đơn..."

Tôi tiếp tục vắt óc: "Tôi còn ăn ít nữa..."

Sở Lê: "..."

Hệ thống: 【??? Ký chủ, cậu thật sự không muốn làm bất cứ việc gì luôn à? Ít nhất cũng phải nói với nam chính là cậu sẽ chủ động giúp tìm vật tư, giúp gác đêm, giúp g.i.ế.c tang thi chứ?】

Tôi: 【Không, ta buồn ngủ lắm, ta yếu đuối lắm, làm nhiều thế ta sẽ mệt c.h.ế.t mất.】

Hệ thống: 【Nếu anh ta không đồng ý thì sao?】

Tôi: 【Không đồng ý thì ta tự đ.â.m c.h.ế.t mình.】

Dù sao thì hứng thú của tôi với nam chính có lớn đến đâu cũng không thắng nổi sự lười biếng và cơn buồn ngủ.

Sống một mình trong cái mạt thế này, chẳng thà đi c.h.ế.t cho xong.

Hệ thống: 【!!!】

Tôi: 【Lúc ở trong phòng thí nghiệm ta đã đau đến c.h.ế.t đi sống lại không được giải thoát, giờ còn bị ngươi trói tới cái mạt thế này để tiếp tục chịu khổ, cho hỏi ta là 'Gấu xui xẻo' à? Đến Gấu xui xẻo cũng không xui bằng ta!】

Hệ thống lần đầu tiên cảm thấy vô cùng chột dạ: 【Cái đó... tôi là trói buộc ký chủ ngẫu nhiên mà, tôi... tôi cũng không biết cậu ở trong tình trạng này...】

Tôi cũng chẳng nghĩ nam chính sẽ đồng ý.

Vẫn là câu nói đó.

Sống được thì sống, không sống được thì chết.

Nhưng không ngờ Sở Lê im lặng nửa phút xong, lông mày cong cong, dịu dàng nói: "Được thôi."

"Sau này cậu cứ đi theo tôi."

Tôi ngạc nhiên: "Thật sao?"

Sở Lê: "Thật."

Tôi một tay ôm bụng, tay kia muốn đặt lên vai hắn, nhưng lại bị hắn vô tình né tránh. Tôi nhìn thấy rõ ràng nụ cười của hắn hơi lạnh đi, vẻ không hài lòng trong mắt hiện lên rất rõ.

Tôi cũng chẳng để tâm, như một hồn ma c.h.ế.t đói oán hận nói: "Đại ca, có thể cho tôi xin miếng gì ăn không, tôi sắp đói..."

Tôi còn chưa nói dứt lời, cơn đói ở bụng hòa lẫn với cơn đau dữ dội từ các vết thương trên tay, trước mắt bỗng tối sầm lại, lảo đảo một cái, đang định ngã xuống đất.

Với cái điệu bộ chán ghét người khác chạm vào mình của Sở Lê vừa rồi, tôi cũng chẳng trông mong hắn sẽ đỡ lấy mình.

Khi tôi đang chờ đợi cơn đau ập đến.

Thì lại ngã vào một vòng tay tỏa ra hương bạc hà thoang thoảng. Chủ nhân của cơ thể đó cứng đờ lại, nhưng cũng xem như có lực mà đỡ được tôi.

Giây phút trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy hắn phiền muộn nói: "Mẹ kiếp, người này còn nặng hơn cả heo, rốt cuộc mình đã nhặt về một loại rắc rối gì thế này?"

Tôi: "..."

 

back top