Mọi người ngây dại tại chỗ.
1 giây, 2 giây, 3 giây...
Sau 10 giây.
Cái gọi là kỳ tích không hề giáng xuống.
Thay vào đó, gã kia phát ra tiếng thét thảm thiết đến xé lòng!
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ mắt, mũi, miệng, tai của gã. Cổ họng gã phát ra tiếng thở khò khè "hự hự", gã liều mạng lăn lộn, cào cấu da thịt khắp người, nhưng không ngờ lớp da thịt đó lại bong ra từng mảng như miếng xốp mục, ngay sau đó, những mảnh nội tạng không ngừng phun ra từ miệng gã, nôn đầy ra đất. Cả người gã biến thành một huyết nhân.
Cuối cùng co giật vài cái rồi im bặt.
Chết rồi.
Nói một câu đùa địa ngục nhé.
Cái gã vừa biến thành tang thi lúc nãy trông còn "nguyên vẹn" hơn gã này bây giờ.
Trước kho hàng chìm vào một mảnh tĩnh lặng.
Tôi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt kinh hoàng tột độ của gã mặt sẹo và đám người kia, khẽ nhướn mày, uể oải tựa vào tường.
Cảm nhận vết thương ở cổ tay đang lành lại nhanh hơn người bình thường, kèm theo đó là cơn đau dữ dội hơn, giọng điệu bình thản như đang nói về thời tiết:
"Sao thế? Vẫn còn ai muốn m.á.u của tôi nữa không?"
