"Ồ? Cả nhân loại cùng đi chết, có bạn có phường, lại còn nhân quyền bình đẳng, chẳng lẽ không tốt sao?"
Một giọng nói êm tai mang theo ý cười truyền đến, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy tê dại cả màng nhĩ.
Tôi nhìn theo hướng tiếng nói.
Chỉ thấy một thanh niên mặc phong y đen, hai tay khoanh trước n.g.ự.c đứng cách đó không xa.
Hắn có một gương mặt tuấn mỹ đến mức mang theo vài phần tà mị, đôi mắt hồ ly chứa đựng ý cười không rõ là ác ý hay là xem kịch vui, nhàn nhã thưởng thức màn đạo đức giả của đám người này đối với tôi.
Chẳng biết người này là ai, nhưng đám đông vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
"Đã là mạt thế rồi, Trái Đất kiên cường thế mà vẫn chưa nổ tung, thật là tiếc quá."
Người đàn ông thở dài, cứ như thể tiếc nuối thật sự.
Nghe lời này, nếu không phải có đông người ở đây, tôi đã muốn nhào tới kết nghĩa vườn đào với hắn, nhận làm tri kỷ rồi.
Hệ thống: 【... Cậu có biết hắn là ai không mà phấn khích thế.】
Tôi nhìn chằm chằm mỹ nam này không rời mắt: 【Biết, tri kỷ của ta.】
Hệ thống: 【...】
Tôi tán thưởng: 【Tri kỷ của ta đẹp trai thật đấy.】
Hệ thống: 【...】
Hệ thống gào lên với tôi: 【Tri kỷ cái gì? Đây là nam chính, nam chính Sở Lê đấy!】
Tôi vô cùng thắc mắc: 【... Nam chính? Nghe lời hắn nói, ta cứ ngỡ hắn cũng là phản diện giống ta chứ.】
Hệ thống: 【... Người ta đi theo phong cách hắc ám, kiểu nam chính quang minh chính đại cứu thế giới lỗi thời từ tám trăm năm trước rồi. Bây giờ mọi người đều thích kiểu vừa ác vừa cuốn thế này, như u ám bệnh kiều, cố chấp điên phê, hay điên khùng chán đời, ai hiểu thì hiểu.】
Tôi: 【... Thần kinh.】
Hệ thống nhìn tôi với ánh mắt lên án: 【Chó chê mèo lắm lông.】
Hệ thống: 【Người ta dù có điên cũng chẳng điên bằng cậu, có ai bình thường mà vừa đến mạt thế đã mưu đồ biến mình thành tang thi không?】
Tôi: "..."
Gã mặt sẹo dè chừng liếc nhìn nam chính, rồi nói với tôi: "Chàng trai, cậu đừng để ý tới hắn, hắn là một tên điên đấy!"
"Con người còn sống mới có hy vọng, phải đoàn kết một lòng vượt qua khó khăn, dù thế nào cũng không được bỏ cuộc. Hắn thuần túy là đang nói nhảm để kích động lòng người, là ác quỷ, là kẻ dị biệt!"
Gã nói một cách hùng hồn, đám người phía sau vừa cảnh giác vừa cẩn thận nhích ra xa nam chính, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi đầy cuồng nhiệt.
Cuối cùng tôi cũng dời sự chú ý khỏi Sở Lê, hứng thú hỏi: "Các người muốn m.á.u của tôi?"
Gã mặt sẹo nghĩa khí ngất trời: "Đúng thế, chàng trai, đây chính là..."
Tôi tựa vào tường, ngắt lời gã: "Mang bình chứa lại đây, bình cũng được, ống nghiệm cũng được, tùy ý."
Hệ thống lại một lần nữa chấn kinh: 【Cậu định đưa cho họ thật à? Bọn họ không đời nào cam tâm chỉ lấy một chút m.á.u đâu, sự tham lam của con người là vô đáy...】
Trong đám người kia, nhanh chóng có kẻ sốt sắng đưa tới một cái chai nhựa không.
Sở Lê không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng một bên đầy thú vị nhìn kịch hay.
Ánh mắt hắn nhìn tôi mang theo sự khó hiểu và thương hại, cứ như đang nhìn một gã "Thánh mẫu" ngu ngốc vậy.
Tôi bảo gã mặt sẹo cầm chai nhựa, dưới ánh mắt cố nén sự kích động của gã.
Tôi tay phải cầm dao, rạch một đường thật mạnh lên cổ tay trái.
Máu tươi lập tức tuôn ra, chảy chậm rãi vào chai nhựa, để lại những vệt dính dớp trên thành chai.
Mọi người nín thở, tròn mắt nhìn chằm chằm vào chỗ m.á.u trong chai, trông cứ như muốn nhào lên cướp lấy nhưng lại cố kìm nén tâm trạng nôn nóng.
Vết rạch ở cổ tay hơi sâu, chảy được khoảng nửa chai thì m.á.u mới ngừng lại.
"Được rồi."
Tôi thu tay lại, xé một mảnh vải từ áo mình, hờ hững quấn từng vòng lên cổ tay.
Gã mặt sẹo nhìn chằm chằm chai m.á.u đầy tham lam, đang định thu lại thì...
Bỗng nhiên từ phía sau có một bóng đen vọt ra, cướp lấy chai nhựa!
Chỉ thấy gã đó mắt đỏ ngầu, trên cổ có một vết cào cấu đã lở loét, da trên cánh tay đã dần chuyển sang màu xanh xám!
"Tôi không muốn biến thành tang thi! Đưa cho tôi! Đưa cho tôi!" Gã đó mặt mày vặn vẹo, thấy mình dễ dàng cướp được đồ, trong mắt bùng nổ niềm cuồng hỉ mãnh liệt.
Gã không chút do dự dốc ngược chai vào miệng, ngửa cổ uống ực ực!
Máu đỏ thẫm chảy ra từ khóe miệng gã, hòa lẫn với vết thương lở loét trên cổ.
"Không! Dừng tay lại!" Gã mặt sẹo trợn trừng mắt, muốn lao lên ngăn cản nhưng đã muộn.
Tôi nhanh chóng lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn với gã kia.
Máu của tôi... không phải thứ gì tốt đẹp đâu.
