Khi tôi còn đang suy nghĩ làm sao để gỡ cái cục Slime này xuống thì...
"Chính là hắn!"
"Tôi tận mắt nhìn thấy hắn bị tang thi cắn! Đã hai tiếng rồi mà hắn vẫn chưa biến đổi!"
Một giọng nói sắc lẹm đầy kinh hoàng, nhưng lại xen lẫn sự cuồng hỉ nồng nặc truyền đến.
Sự tham lam và nhiệt huyết trong đó khiến tôi bản năng cảm thấy chán ghét. Tôi xoay người lại, thấy mười mấy người đang chạy về phía mình.
Dẫn đầu là một gã to con có vết sẹo trên mặt, ánh mắt gã nhìn tôi nóng rực và đầy nghi hoặc, cứ như muốn m.ổ x.ẻ tôi ra để xem xét kỹ từng tấc da thịt vậy.
Những kẻ đứng sau gã cũng thế.
Ánh mắt của bọn họ là gì nhỉ?
Tò mò, tham lam, kinh hãi, khát khao, đố kỵ, đánh giá, nóng bỏng...
Cứ như thể tôi không phải là một con người, mà là một món đồ vật giúp họ đạt được mục đích.
Ánh mắt này quá quen thuộc, cũng quá đáng ghét.
Thật sự muốn g.i.ế.c người mà...
"Hắn nói có thật không? Cậu thật sự bị tang thi cắn?"
Đôi mắt gã mặt sẹo lóe lên tia sáng, giọng nói rất ổn định.
Tôi bỗng cười khẽ một tiếng, nhấc tay lên, hai vết thương đã kết vảy trên cánh tay hiện ra vô cùng rõ ràng.
Đám đông lập tức xôn xao.
"Hai cái lỗ gần nhau như vậy, đúng là vết răng tang thi rồi!"
"Hắn không những không biến thành tang thi, mà vết thương còn đóng vảy nữa!"
"Rốt cuộc hắn làm thế nào vậy!"
...
Gã mặt sẹo nuốt nước bọt, ánh mắt càng thêm trắng trợn.
"Người anh em, cậu có biết không, trên người cậu có thể có kháng thể đấy, cậu có biết nó sẽ cứu được bao nhiêu người không?"
"Hy vọng của mạt thế có lẽ đều nằm trên người cậu! Đây là việc tạo phúc cho toàn nhân loại!"
"Đúng! Vì toàn nhân loại!" Gã đàn ông gầy gò vừa la lên lúc nãy giờ đây lộ vẻ lo lắng và tham lam, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ chính nghĩa tự huyễn hoặc bản thân.
"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao! Bây giờ cậu không chỉ là chính mình nữa, cậu là hy vọng của cả nhân loại! Hãy cống hiến sức lực của mình, đó là sứ mệnh của cậu!"
Một người phụ nữ gầy gò phía sau lập tức tiếp lời, ánh mắt mụ ta cuồng nhiệt đến mức gần như điên dại: "Cầu xin cậu, hãy giúp chúng tôi! Con trai tôi mới bảy tuổi, đêm nào nó cũng sợ đến mức không ngủ được, sợ lũ quái vật đó, sợ bị cắn... Nếu cậu có thể cứu lũ trẻ..."
Một kẻ khác phụ họa:
"Chỉ cần một chút m.á.u và thịt của cậu để nghiên cứu ra vắc-xin virus tang thi, cậu sẽ cứu được cả nhân loại, cậu chính là vị cứu tinh đích thực!"
Những kẻ này kẻ tung người hứng, cứ thế quyết định xong số phận cho xương m.á.u của tôi.
Hệ thống: 【???】
Nó hoang mang hỏi: 【Ký chủ, cậu quen đám người này à?】
Tôi cười lạnh: 【Ngươi bắt ta tới đây, rồi lại quay ra hỏi ta có quen đám NPC bản địa này không sao?!】
Hệ thống chấn kinh: 【Cậu không quen họ, họ cũng chẳng biết cậu, lấy đâu ra cái mặt dày như thế chứ?】
【Cậu xem kìa, bọn họ đâu có muốn một chút m.á.u thịt, bọn họ rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đem cậu đi cắt lát để nghiên cứu thì có!】
Tôi uể oải nhún vai: 【Có gì đâu, loại ánh mắt này ta thấy nhiều rồi, quen rồi.】
"Chàng trai, cậu lẽ nào nỡ lòng nhìn cả nhân loại đi đến diệt vong sao?"
Có kẻ cố tình làm ra vẻ bi thương, thốt thêm một câu.
