Lúc ngủ dậy tôi hỏi hệ thống: 【Kết cục của cuốn tiểu thuyết này là gì? Mạt thế này có thể kết thúc không?】
Hệ thống lật xem nguyên tác, toát mồ hôi hột: 【Không có, vốn dĩ là có một tia hy vọng đấy. Trong nguyên tác, ở căn cứ Trường Minh - căn cứ lớn nhất của nhân loại có một tiến sĩ sinh hóa cực kỳ giỏi, là người có hy vọng nhất nghiên cứu ra vắc-xin virus tang thi. Nhân loại cũng héo hắt mong chờ mạt thế kết thúc, kết quả là vị tiến sĩ đó bị người ta hạ độc, còn hạ độc thành công nữa chứ. Cuối cùng tiến sĩ chết, tang thi ngày càng nhiều, còn sinh ra Tang Thi Hoàng, nhân loại gần như diệt vong...】
Tôi: 【??? Thế còn Sở Lê?】
Hệ thống: 【Hắn đánh nhau với Tang Thi Hoàng một trận, lúc đó hắn đã là dị năng giả hệ Hỏa cấp chín, là trần nhà sức mạnh của thế giới này. Cuối cùng hắn g.i.ế.c được Tang Thi Hoàng, nhưng đối mặt với thế giới nát bét này hắn chỉ thấy lạnh lẽo và vô cảm, kiểu khoanh tay đứng nhìn ấy. Hắn hấp thụ tinh hạch của Tang Thi Hoàng xong thì đột nhiên thức tỉnh dị năng hệ Không gian, xé rách hư không bay đi luôn... Những người còn lại đều c.h.ế.t sạch, Trái Đất không chịu nổi ô nhiễm nặng nề như vậy cũng nổ tung luôn.】
Tôi: 【??! Tác giả nào viết cái truyện hãm thế không biết?】
Hệ thống: 【Tôi có quyền hạn mảng này, để tôi đi tra thử.】
Ba phút sau.
Hệ thống: 【Dựa theo chứng minh thư đăng tải ở hậu đài tác giả, người đó tên là Ngôn Tủy.】
Tôi: 【?】
Hệ thống ngây ra ba giây, sau đó phát ra tiếng hét của chuột chũi: 【Vãi, ký chủ trước của tôi!】
Tôi: 【... Chữ Ngôn nào, chữ Tủy nào?】
Hệ thống: 【Chữ Ngôn trong ngôn ngữ, chữ Tủy trong cứng cỏi (lâm tủy). Tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi vừa trói buộc hắn vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại khác của hắn để cứu vớt phản diện, kết quả hắn vừa quay đi đã tự sát luôn rồi QAQ...】
Tôi: 【...】
Tôi vuốt mặt, là cậu ta viết à, thế thì không lạ rồi.
Ngôn Tủy là một trong hai mươi tư thực nghiệm thể chúng tôi, tính cách lạnh lùng chán đời. Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm thì trở thành một tác giả tiểu thuyết mạng âm u vặn vẹo, không viết c.h.ế.t nam chính chắc là sự lương thiện cuối cùng của cậu ta rồi...
Tôi cúi đầu nhìn Sở Lê đang rúc trong lòng mình ngủ say, nghĩ đến trạng thái tinh thần "tươi đẹp" của vị nam chính này, quả nhiên con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chẳng sai chút nào.
