TÔI BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, XUYÊN KHÔNG VÀO THỜI MẠT THẾ

Chương 15

"Bây giờ chúng ta định đi đâu?" Tôi hỏi Sở Lê đang lái xe bên cạnh.

Sở Lê: "Căn cứ Trường Minh."

Tôi nhướn mày: "Ồ? Anh cuối cùng cũng chịu gia nhập đại bản doanh của nhân loại rồi à?"

Sở Lê thành thật nói: "Điều kiện sinh hoạt bên ngoài tệ quá, một mình tôi thì không sao, nhưng tôi muốn cậu được sống thoải mái hơn chút."

Sở Lê tự tin tràn trề: "Yên tâm, tôi nhất định nuôi nổi cậu!"

Tôi: "."

Xe chạy được bốn năm ngày thì cuối cùng cũng tới nơi.

Căn cứ nhìn từ bên ngoài rất đậm chất công nghệ, vô cùng hùng vĩ và khí thế.

Có ba cánh cổng, một cổng dành cho dị năng giả đăng ký, một cổng cho người bình thường, một cổng cho các đội tiểu đội làm nhiệm vụ ra vào.

Hàng đợi dài quá...

Cổng người bình thường thì nhìn không thấy điểm cuối, cổng dị năng giả đỡ hơn chút, nhưng cũng dài dằng dặc...

Nhìn thôi đã thấy buồn ngủ rồi.

Tôi cứ ngỡ Sở Lê sẽ dẫn mình đi xếp hàng, không ngờ Sở Lê dắt tay tôi đi thẳng đến cổng ra vào của tiểu đội nhiệm vụ, chẳng hề khách sáo nói với lính canh: "Báo với Sở Húc một tiếng, bảo là em trai hắn Sở Lê tới rồi."

Lính canh: "..."

Tôi: "..."

Tôi: "Sở Húc... là ai?"

Sở Lê: "Căn cứ trưởng căn cứ Trường Minh, anh trai tôi."

Tôi: "..."

Tôi nhìn cái điệu bộ đương nhiên của hắn, cả khuôn mặt hiện lên dòng chữ "Tôi tới căn cứ của các anh là vinh hạnh của các anh", trông đến là ăn đòn. Lính canh thực sự sẽ tin sao? Thực sự sẽ không ném chúng tôi ra ngoài chứ?

Tên lính canh đó đánh giá hai chúng tôi từ trên xuống dưới, trong mắt quả nhiên hiện lên vẻ khinh miệt và giễu cợt, đang định mở miệng.

Một tên lính canh khác đột nhiên bịt miệng hắn lại, gạt hắn ra sau, vẻ mặt lại hết sức cẩn trọng hỏi: "Anh nói anh tên là gì?"

Sở Lê: "Sở Lê."

Lính canh: "Anh có phải em trai căn cứ trưởng hay không chúng tôi không rõ, dù hai người cùng họ... Sở Lê... Anh chính là người có dị năng hệ Hỏa cấp tám đó sao?!"

Sở Lê: "Muốn đo thử không?"

Lính canh dẫn Sở Lê đến cổng kiểm tra dị năng giả, để hắn đo trước.

Sở Lê giơ tay rót dị năng vào.

【Đang xác minh, dị năng giả song hệ! Một trong số đó là cấp tám, cái còn lại không có cấp bậc...】

Lần này không chỉ các dị năng giả đang xếp hàng, mà tất cả mọi người có mặt đều sững sờ nhìn Sở Lê.

Cấp tám!

"Dị năng giả cấp tám! Căn cứ trưởng của Trường Minh dị năng cũng mới cấp bảy thôi đúng không?"

"Chứ còn gì nữa?"

"Người ta là Sở Lê đấy, tôi nghe danh từ lâu rồi... Nhưng trước giờ hắn chưa từng gia nhập bất cứ căn cứ nào, là một con sói độc hành..."

...

Lính canh phấn khích nhìn sang tôi, rụt rè hỏi: "Thưa anh, anh cũng là dị năng giả phải không ạ?"

Tôi: "Không phải, tôi là người bình thường thôi."

Lính canh thất vọng: "Được rồi."

Rất nhanh sau đó lính canh đã vào thông báo, chỉ vài phút sau đã có người dẫn chúng tôi đến văn phòng của một tòa kiến trúc.

Bên trong có một người đàn ông trông tầm ba mươi tuổi đang ngồi đó, diện mạo có năm phần giống Sở Lê, nhưng Sở Lê thì tinh xảo mị hoặc, cười lên mang theo khí chất của kẻ tâm thần, còn Sở Húc thì thiên về kiểu anh tuấn lạnh lùng.

Anh ta nhướn mày, môi mỏng mấp máy: "Hóa ra tôi còn có một đứa em trai à? Không tin tức, không hồi âm, anh còn tưởng chú c.h.ế.t bờ c.h.ế.t bụi ở ngoài rồi chứ."

Giọng điệu cực kỳ mỉa mai.

Sở Lê tiếc nuối nói: "Thế thì thật không may cho anh rồi, em chưa chết."

Sở Húc nổi gân xanh trên trán, nhưng cũng lười tranh cãi với hắn, khoanh tay tựa vào lưng ghế: "Không có việc gì thì không lên điện Linh Tiêu, xem ra chú có chuyện quan trọng mới tìm anh rồi, nếu không với tính cách của chú, dù thế giới có diệt vong chắc cũng chẳng thèm tới nhìn anh lần cuối."

Tôi: "..."

Không hổ là anh trai ruột của Sở Lê, thật là hiểu hắn.

Sở Húc: "Nói đi, chuyện gì?"

Sở Lê lý thẳng khí hùng: "Em tới để ăn bám."

Sở Húc: "??!"

Sở Húc đã không còn muốn quan tâm đến thằng em này nữa, ánh mắt rơi trên người tôi, hỏi: "Vị này là?"

Sở Lê: "Bạn đời của tôi, Hứa Trú."

Sở Húc chấn kinh, nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ, không thể tin nổi: "Một chàng trai tốt thế này, sao lại nhìn trúng cái thằng này được?"

Tôi gật đầu: "Vâng, tôi thích Sở Lê."

Sở Húc giọng điệu phức tạp: "Thật không ngờ trong đời mình còn được nghe sinh vật sống nói thích em trai tôi."

Tôi: "..."

Tôi: "Tôi thấy Sở Lê rất tốt."

Sở Húc vẻ mặt đó đại khái là thấy tôi bị mù rồi.

Sở Húc sai người sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi xong, ném cho hai chúng tôi hai chiếc điện thoại mới rồi đuổi thẳng cổ.

Chỗ ở của tôi và Sở Lê là một căn biệt thự lớn, phía sau còn có sân vườn và hồ bơi.

Có mạng, có điện, có nước.

Các loại nội thất, quần áo, trang thiết bị đều đầy đủ.

Tôi mặc đồ ngủ đi dạo quanh phòng khách, nói: "Anh trai anh đối xử với anh cũng tốt đấy chứ."

Sở Lê vừa tắm xong đi ra, chiếc áo choàng tắm màu trắng tôn lên bờ vai rộng và eo thon, hắn vừa lau tóc vừa nói: "Cũng thường thôi."

Tôi hỏi: "Sao anh không nói với tôi là anh còn có một người anh trai làm căn cứ trưởng căn cứ Trường Minh?"

Sở Lê hôn tôi một cái: "Tôi không thấy đó là chuyện quan trọng."

Tôi cạn lời: "Thế anh thấy cái gì mới là chuyện quan trọng?"

Sở Lê rút thắt lưng quần tôi ra, hào hứng nói: "Cái này mới là quan trọng!"

Tôi: "..."

...

Tôi ấn vai hắn, hổn hển hỏi: "Cha mẹ anh đâu?"

Mồ hôi của hắn từ cằm nhỏ xuống n.g.ự.c tôi, hắn nhíu mày nghĩ ngợi: "Từ lúc tôi sinh ra đã bị gửi về nông thôn rồi, chưa từng gặp họ. Sau này nghe nói họ c.h.ế.t trong một vụ hỏa hoạn."

"Anh được anh trai nuôi nấng sao?"

Nhìn cái thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao của hắn với anh trai, tôi lại thấy không giống lắm.

Sở Lê nhếch môi: "Cũng không hẳn."

Hắn chậm rãi cúi xuống cắn vành tai tôi, lầm bầm: "Sau này anh ta đón tôi lên thành phố, ném cho một người giúp việc. Anh ta rất bận, chẳng quản tôi bao giờ, cũng hiếm khi gặp mặt, chỉ biết gửi tiền vào thẻ cho tôi thôi. Nhưng hồi cấp hai tôi đã có cách kiếm tiền rồi, nên chẳng đụng tới cái thẻ đó."

Tôi mơ màng nghĩ.

Hóa ra Sở Lê cũng giống tôi.

Tình thân nhạt nhẽo.

...

 

back top