Tôi bị đánh thức bởi một nụ hôn.
Nhưng tôi không mở mắt, cũng chẳng buồn vùng vẫy.
Hắn hôn mặc hắn, tôi ngủ mặc tôi.
Cho đến khi khoang miệng hoàn toàn bị hơi thở của hắn chiếm trọn, bàn tay hắn mơn trớn từ trước n.g.ự.c rồi lại nhào nặn eo tôi, cuối cùng bắt đầu lấn tới vùng bụng dưới, động tác ngày càng quá quắt.
Tôi buộc phải tỉnh.
Tôi đẩy hắn ra, một sợi chỉ bạc ám muội và dâm mĩ kéo dài giữa môi hai chúng tôi rồi đứt đoạn. Tôi vô cảm hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Sở Lê cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Muốn l.à.m t.ì.n.h với cậu."
Tôi: "..."
Tôi lại khép mi mắt lại, uể oải nói: "Thế tôi nói trước, tôi không làm bên trên đâu, tôi lười dùng sức lắm."
Sở Lê: "...?"
Tôi: "Có làm không, không làm tôi ngủ đây."
Sở Lê đời nào để miếng thịt béo dâng tận miệng bay mất, hắn u u ám ám nhìn tôi nửa ngày, rồi c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Làm! Tất nhiên là làm!"
...
............
"Xong chưa? Tôi muốn đi ngủ."
"Lần nữa thôi, một lần nữa thôi!"
"Được rồi..."
...
"Rốt cuộc bao giờ mới xong? Tôi buồn ngủ c.h.ế.t đi được!"
"Nhanh thôi, sắp xong rồi..."
...
"? Cái... mẹ nó... cái gọi là nhanh của anh... là làm đến tận hừng đông sao??!"
"Tôi nói lại lần nữa! Dừng lại ngay cho tôi, tôi phải ngủ!"
"Được được được, tôi đi xách ít nước giếng vào đun, lau dọn tắm rửa cho cậu xong là ngủ ngay."
...
"Sở Lê tôi đệch cả nhà anh! Ưm ưm..."
...
Đến lúc tôi thực sự có thể đi ngủ thì đã là bốn giờ chiều ngày hôm sau.
Sở Lê thân thiết rúc cằm vào hõm cổ tôi, ôm lấy tôi cùng ngủ.
...
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê.
Tôi mơ màng nghe thấy hắn dường như đang hỏi tôi: "Hứa Trú, cậu có muốn kết thúc cái mạt thế này không?"
Tôi vòng tay ôm lại hắn, miệng lầm bầm: "Tùy."
"Chỉ cần anh có thể ở bên cạnh tôi, mạt thế hay không chẳng quan trọng."
"Tôi chỉ có anh thôi."
"Chỉ cần anh là được."
Tôi nghe thấy hắn cười vui sướng: "Hứa Trú, tôi cũng chỉ có cậu."
"Hứa Trú, mãi mãi đừng rời xa tôi, có được không?"
Tôi kéo đầu hắn lại, hôn lên trán hắn một cái: "Được được được, ngủ đi."
...
