Dù Sở Lê bề ngoài trông không khác gì người bình thường, chỉ là lười biếng hơn trước một chút, nhưng tôi biết cơn đau thấu xương đó có thể khiến người ta phát điên, việc chống chọi với cơn đau đã chiếm hết sức lực, thực sự không thể phân tâm làm việc khác được.
Thế là tôi thay đổi hẳn thói lười biếng trước kia, nấu cơm, g.i.ế.c những kẻ có dị năng đi cướp bóc, g.i.ế.c tang thi, tìm vật tư, tìm chỗ ở... tất cả đều do tôi lo.
Sở Lê thì đi bên cạnh tôi, tôi sắp xếp thế nào hắn làm thế ấy.
Chỉ có thể nói.
Phong thủy luân chuyển.
...
Tôi thản nhiên thu lại con d.a.o găm vấy máu, mười mấy người có dị năng bậc thấp chưa kịp phản ứng đã bị tôi cắt đứt cổ, m.á.u phun tung tóe, cơ thể nặng nề đổ rầm xuống đất.
"Không có dị năng mà có thể g.i.ế.c sạch đám có dị năng trong nháy mắt!" Sở Lê rất nể mặt vỗ tay: "A Trú đỉnh quá!"
Tôi cạn lời: "Bọn chúng quá ỷ lại vào dị năng, chiến đấu cận chiến rất yếu, quá dễ giết."
Sở Lê: "Cũng đúng, một lũ phế vật sao có thể so được với A Trú?"
Tôi: "..."
Chúng tôi đến một thị trấn hẻo lánh, tôi chọn một ngôi nhà có giếng nước ở sân sau, cẩn thận khảo sát môi trường và địa hình, vặn gãy cổ mấy con tang thi lẻ tẻ bên trong rồi vứt ra ngoài, xác nhận thực sự an toàn mới đưa Sở Lê vào. Buổi tối tôi gia cố cửa sổ, định ở lại đây cho đến khi đợt phát tác dược chất trên người kết thúc.
Sở Lê nằm trên chiếc giường tôi đã dọn sẵn, vẻ mặt an nhiên: "Trú Trú lợi hại!"
Tôi: "..."
Lúc nấu cơm, tôi mượn hắn chút lửa để chiên mấy quả trứng chim nhặt được trên cây hai ngày trước.
Sở Lê ăn sạch sành sanh: "Ngon quá! Tay nghề của bảo bối đúng là tuyệt đỉnh!"
Tôi: "... Ngon thì tôi chiên thêm cho anh hai quả nữa."
...
Cứ như vậy, sau khi Sở Lê làm "linh vật" được năm sáu ngày, tôi chạm vào chiếc gối đẫm mồ hôi lạnh của hắn, lo lắng khôn nguôi.
Tôi mím môi, nhìn Sở Lê vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, thở dài: "Hối hận chưa?"
Sở Lê nghiêm túc nhìn tôi, chỉ chỉ vào trái tim mình: "Không hối hận, tôi chỉ cần nghĩ đến việc cậu đã đau đớn như vậy suốt mười mấy năm, ở đây của tôi, còn đau hơn."
...
Vận may của Sở Lê cũng đen đủi hết mức, đợt phát tác dược chất lần này của tôi lấy giá trị tối đa trong khoảng từ ba ngày đến nửa tháng, tròn mười lăm ngày.
Tôi cũng khâm phục sức chịu đựng của hắn.
Nửa tháng sau hắn cuối cùng cũng sống lại, thay đổi hẳn dáng vẻ uể oải, đôi mắt sáng rực, đuổi theo tang thi quăng lửa vù vù, cả thị trấn tràn ngập tiếng gào thét của tang thi.
Tôi: "..."
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám mù mịt, không có một chút ánh nắng.
Nhưng ánh lửa thì vẫn có, những ngôi nhà không xa bị ngọn lửa nóng rực soi rọi thành màu cam, có cảm giác giống như hoàng hôn buông xuống.
Ừm, ánh sáng rất ấm áp.
Ừm, rất thích hợp để ngủ.
